Chương 80: (Vô Đề)

Phùng Chiêu mệt mỏi bước lên lầu.

Giữa cầu thang, cô ngẩng đầu, liền thấy Phó Tế Hành đang đứng trong hành lang chờ mình.

Ngoài trời gió tuyết mịt mù, cơn gió lùa lạnh buốt, mà anh lại mặc mỗi bộ đồ ở nhà mỏng manh, đứng ngoài cửa đợi cô.

Phùng Chiêu sững lại: "Anh không lạnh à?"

Phó Tế Hành hỏi cô: "Bố em mắng em rồi sao?"

Còn mấy bậc cuối cùng, Phùng Chiêu nhanh chân đi lên, vừa đẩy anh vào nhà vừa nói: "Không."

"Thế nên em mới cau có thế kia."

"Đâu có." Cô ngẩng lên mỉm cười.

"Cười mà còn khó coi hơn khóc." Phó Tế Hành nói.

Phùng Chiêu lập tức thu nụ cười lại.

Cô ngồi thẫn thờ trên sofa, khoanh chân, lưng tựa hẳn ra sau, đôi mắt vô hồn, nhìn trống không lên trần nhà.

Một lúc lâu, bàn tay buông thõng bên người cô bị một bàn tay ấm áp bao lấy.

Phùng Chiêu không nhìn Phó Tế Hành, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Phó Tế Hành."

"Ừ." Anh đáp.

"Anh có hối hận không?"

"Không hối hận."

"Em còn chưa nói là chuyện gì."

"Anh đoán được."

"Chuyện gì?"

"Chuyện kết hôn."

Phùng Chiêu khẽ thở dài, cổ rút lại, cô ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn Phó Tế Hành: "Anh có thấy em đang lợi dụng anh không?"

"Đúng là thế."

"…" Ngực Phùng Chiêu bỗng chùng xuống.

Ngay sau đó cô nghe anh nói tiếp: "Cái thân trai tân của anh là do em phá đấy, anh chẳng còn là cậu thiếu niên sạch sẽ, tinh tươm như xưa nữa rồi."

Phùng Chiêu bật cười, "Này…"

"Ừ?" Anh uể oải đáp.

"Em đang nói nghiêm túc đấy."

"Anh cũng nghiêm túc mà," Anh tỉnh bơ, "Trinh tiết của anh mất rồi, cơ bụng anh khổ luyện ra, cũng toàn để em sờ, Phùng Chiêu, em đúng là chiếm lợi của anh."

"…" Phùng Chiêu vừa buồn cười vừa bất lực, "Em không nói về cơ thể anh."

"Vậy là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!