Chương 79: (Vô Đề)

Phiên ngoại 2

Ngày hôm sau khi hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Hồi Thiên chính thức chấm dứt.

Cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch.

Phó Tế Hành làm hai việc.

Việc thứ nhất, ăn cơm cùng bố mẹ Phùng Chiêu.

Địa điểm được chọn là câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trong thành phố Duyệt Giang Phủ.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Không lâu sau khi Phó Tế Hành cầu hôn Phùng Chiêu, dưới nhà vang lên tiếng động cơ xe hơi trầm đục. Phùng Viễn Sơn vốn quen đi đâu cũng rình rang, trước sau đều có xe hộ tống, xe ông ngồi được bảo vệ ở giữa. Chiếc Maybach màu đen tuyền, cao ngạo phô trương, xuất hiện trong khuôn viên Đại học Nam Thành, đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Khu tập thể giáo viên tuy nói là cấp cho giảng viên Nam Thành ở, nhưng thực tế hầu hết đều cho thuê.

Bởi vậy, khi chiếc Maybach cùng chiếc Volvo nổi tiếng toàn cầu về độ an toàn dừng lại trước tòa nhà, không ít sinh viên thuê trọ xung quanh đều tò mò ló đầu nhìn ra.

Khi ấy Phùng Chiêu và Phó Tế Hành hoàn toàn không hay biết.

Hai người vừa bước vào phòng, Phùng Chiêu còn chưa kịp tháo giày thì đã bị Phó Tế Hành ép chặt lên cánh cửa.

Sức lực giữa nam và nữ vốn chênh lệch, Phó Tế Hành vóc dáng cao gầy, vai rộng lưng thẳng, chân tay đều dài. Chỉ dùng một tay, anh đã giữ chặt được hai cổ tay Phùng Chiêu, kéo cao, rồi ấn chúng lên trên đỉnh đầu cô.

Phùng Chiêu hoàn toàn không có sức phản kháng, đầu ngẩng lên, ngực khẽ nhô về phía trước. Động tác ấy chẳng phải cố ý quyến rũ, mà chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể.

Hơi thở rối loạn, nhiệt độ không khí bỗng chốc dâng cao. Dù đang là mùa đông, họ lại như đang chìm trong sức nóng mùa hè.

Phó Tế Hành cúi xuống, khi nụ hôn sắp chạm vào môi thì…

Điện thoại reo vang.

Phó Tế Hành định mặc kệ cuộc gọi, nhưng Phùng Chiêu nghiêng đầu: "Là điện thoại của em."

"…" Anh bất lực, trừng phạt bằng cách hôn mạnh vào cần cổ cô, rồi mới kìm nén hơi thở, buông tay đang ghì chặt. "Đang nghỉ lễ rồi, ai tìm em nữa?"

"Chắc là Chung Diệc Khả," Phùng Chiêu vừa thoát ra khỏi vòng tay anh vừa nói, "Ngoài cô ấy thì chẳng ai gọi cho em cả."

Nhưng cô đã bỏ sót một điều, Chung Diệc Khả thường liên lạc với cô bằng tin nhắn thoại trên WeChat.

Người thường gọi điện trực tiếp cho cô, chỉ có bố cô, Phùng Viễn Sơn.

Khi thấy màn hình hiện lên hai chữ "Bố", nhịp thở Phùng Chiêu như ngừng lại một khắc.

Nhận ra nét mặt cô chợt cứng đờ, Phó Tế Hành lập tức thay đổi thái độ, nhíu mày: "Ai gọi cho em?"

Chỉ thoáng qua, Phùng Chiêu đã khôi phục vẻ bình thường, cô mỉm cười nhạt: "Bố em."

Nói rồi, cô bắt máy, giọng điệu nhàn nhạt: "Bố."

Điện thoại rõ ràng không bật loa ngoài, nhưng âm lượng lại lớn đến nỗi, cách hai ba mét Phó Tế Hành cũng nghe rõ mồn một.

Phùng Viễn Sơn nói: "Bố đang ở dưới nhà tập thể giáo viên."

Phùng Chiêu theo bản năng nhìn sang Phó Tế Hành.

Giữa hai hàng mày anh càng hằn rõ nếp gấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!