Đến Nhật, Phùng Chiêu mở sổ tay, định bàn với anh kế hoạch tiếp theo, thì một bàn tay bất ngờ lấy mất điện thoại khỏi tay cô.
Cô ngơ ngác: "Anh…"
"Đừng xem nữa." Phó thiếu gia chỉ chỉ vào đầu mình, "Tất cả đều ở đây."
"Hả?" Phùng Chiêu sững lại, "Anh lên sẵn kế hoạch từ bao giờ vậy?"
"Rảnh rỗi thì làm thôi." Anh đáp qua loa.
Phùng Chiêu cứ nghĩ anh nói khoác, nào ngờ mọi việc sau đó lại đâu vào đấy, trật tự rõ ràng.
Phó Tế Hành dường như thật sự đã ghi nhớ hết cả lộ trình trong đầu, mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa.
Trước khi tham dự lễ hội pháo hoa, nhất định phải qua cửa hàng thuê kimono.
Phùng Chiêu đã đặt lịch trước nửa tháng, đến nơi liền dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhân viên, chọn bộ kimono ưng ý, thay xong ngồi trước bàn trang điểm chờ chuyên viên làm tóc, trang điểm.
Phó Tế Hành đứng ngay cạnh. Có người đi ngang, bắt chuyện: "Hai người là người yêu à?"
Trong gương, ánh mắt Phùng Chiêu và ánh mắt anh chạm nhau. Cô thấy đuôi mắt anh buông lơi, giọng điệu lơ đãng, phóng túng: "Trông giống à?"
Anh lúc nào cũng chẳng đứng đắn.
Còn cô, lại nghiêm túc giải thích bằng tiếng Nhật: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã."
Người kia nghe xong, cười đầy ngụ ý.
Trang điểm xong, Phùng Chiêu bước đi trên đôi guốc gỗ cứng, dáng đi chậm chạp có phần vụng về.
Cô nghĩ anh sẽ cười nhạo mình như con vịt ngốc nghếch.
Nhưng anh chỉ liếc mắt, rồi khẽ cười nhạt, giọng mỉa mai: "Người Nhật đúng là giỏi nhẫn nhịn, đôi guốc này mà cũng đi nổi."
Phùng Chiêu: "…"
May mà anh nói bằng tiếng Trung, chứ nếu người Nhật xung quanh nghe thấy, e rằng đã xúm lại đánh anh rồi.
Hội hoa đăng pháo hoa đông nghịt người, Phùng Chiêu cầm điện thoại chụp ảnh. Không bao lâu sau, bị dòng người xô đẩy, cô ngoảnh đầu lại, khắp nơi đều chẳng thấy bóng dáng Phó Tế Hành đâu cả.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, trên đầu bỗng vang lên một tiếng "đoàng—".
Cô ngẩng đầu nhìn.
Kim sắc pháo hoa rực rỡ tràn ngập bầu trời, soi sáng đêm tối như ban ngày.
Trong phút chốc, cô lặng người ngắm nhìn.
Nhưng rất nhanh liền sực nhớ, Phó Tế Hành không ở bên.
Ngay lúc cô định đi tìm anh, bên cạnh đột nhiên có thêm một người.
Giữa mùa hè ở bờ biển, không khí lẫn đủ mùi vị khác nhau, nhưng mùi bạc hà trong trẻo ấy lại rõ ràng xông thẳng vào khứu giác. Phùng Chiêu dường như có cảm giác, khẽ nghiêng đầu, liền bắt gặp ánh mắt thăm thẳm mịt mờ của Phó Tế Hành.
Phùng Chiêu sững lại: "Em vừa mới còn đang tìm anh."
Pháo hoa như tơ lụa bung nở, gương mặt Phó Tế Hành dưới ánh sáng rực rỡ hiện ra một nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng mang theo một tia hiếm hoi của sự mềm mại: "Yên tâm, anh chưa từng để em rời khỏi tầm mắt của anh."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!