Chương 77: (Vô Đề)

Phần ngoại truyện 1

Phùng Chiêu đến biển thì đã là mười hai giờ rưỡi đêm.

Cô chưa từng thấy biển về đêm, vốn tưởng rằng màn đêm sẽ biến biển cả thành một vực sâu u ám, rộng lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, sóng triều dâng trào mang theo cảm giác nghẹt thở như muốn nuốt chửng tất cả. Thế nhưng khi xuống xe, trước mắt cô lại là bầu trời tịch mịch, thế giới hiện ra mang sắc xanh dịu dàng.

Trên đường chân trời xa xa, treo một vầng trăng sáng.

Bờ biển còn náo nhiệt hơn cả phố xá trong thành phố, dòng người tụ tập đông đúc. Có người tản bộ, có người cười đùa nô giỡn, có người đốt pháo hoa, có người chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc. Cách đó không xa, có người căng màn vải, đang bật nhạc, từng câu hát hiện trên màn hình.

Phùng Chiêu lại gần mới biết đó là một quán cà phê di động bên bờ biển về đêm, gọi một món đồ uống là có thể ngồi xuống.

Cô gọi một ly.

Chọn một chỗ ngồi ở rìa.

Xung quanh toàn người trẻ, tiếng trò chuyện tựa như gió biển phóng khoáng, thỉnh thoảng xen lẫn những tràng cười giòn giã. Mỗi lần theo âm thanh nhìn sang, đều là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy vô ưu vô lo.

Trước hôm nay, cô cũng từng vô ưu vô lo.

Hoặc giả, theo lời Phó Tế Hành, chính là không tim không phổi.

Vừa nghĩ đến Phó Tế Hành, cô liền vô thức thất thần.

Nào hay, cảnh ấy lại rơi vào mắt người khác, mang theo một dư vị khác biệt.

Thiếu nữ trẻ tuổi, nhan sắc quá đỗi xinh đẹp, như nữ chính bước ra từ một bộ phim nghệ thuật. Khuôn mặt trong sáng thanh thuần, không son phấn điểm tô, còn rực rỡ hơn cả muôn vì sao trên trời. Biển sâu xa xăm phía sau khiến cô thêm phần mỹ miều, gương mặt quá đỗi điềm tĩnh kia lại khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Đám bạn huých vai trêu chọc: "Nhìn cái gì thế? Gọi cậu mấy lần rồi mà chẳng đáp."

Thuận theo ánh mắt nhìn sang, lại đùa cợt: "Đúng là trong sáng thoát tục, nhưng bên cạnh cậu thiếu gì con gái. Đây là lần đầu tiên thấy cậu si mê một cô như thế đấy."

"Si mê." Khóe môi Hứa Minh Kiều nở nụ cười nhưng chẳng chạm đến mắt, 

"Trông tôi giống sao?"

"Giống."

"Vậy chắc là si mê thật rồi." Anh ta thẳng thắn mượn lời bạn, tự định ra tình cảm của mình.

Nếu số phận đã định để tôi dõi theo em, vậy thì tôi sẽ chẳng tỉnh ngộ, cứ thế mà lún sâu.

Thấy anh bỗng đứng dậy, bạn bè giễu cợt: "Cẩn thận đừng ăn quả lơ nhé."

Hứa Minh Kiều lắc đầu. Góc nhìn của anh vốn là từ trên cao, thế nhưng ánh mắt lại bình thản, trong cái bình thản còn ẩn một chút hạ mình, khiến người đối diện chẳng cảm thấy bị khinh miệt. Anh nói: "Cô ấy chính là người mà tôi từng kể với các cậu, đối tượng xem mắt."

Người bạn sững lại: "Người mà cậu rất thích ấy à?"

Một người khác chen vào: "Có phải cô gái mà bọn tôi trêu cậu là "cưới trước yêu sau" không?"

Nụ cười của Hứa Minh Kiều thoáng chua xót: "E là chỉ mình tôi đơn phương thôi."

"Chuyện tình cảm nhiều khi phải chủ động giành lấy." Bạn bè gạt bỏ sự tự ti của anh, nói, "Phần lớn chuyện hai bên rung động, vốn cũng bắt đầu từ một phía. Chứ hiếm lắm mới có chuyện cả hai cùng thích nhau ngay một lúc."

Một câu nói bỗng như tiếng chuông thức tỉnh kẻ trong mộng.

Ngọn sóng bị kìm nén bấy lâu nay, giờ đây không sao nhẫn nhịn được, ào ạt dâng trào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!