Phùng Chiêu nhận việc ở vị trí thiết kế tương tác UX.
UX là viết tắt của "User Experience Designer" – nhà thiết kế trải nghiệm người dùng.
Với tư cách là một UX designer, cô cần đặt mình vào vai một người dùng khó tính và khắt khe nhất để phát hiện những điểm chưa hoàn thiện trong phần mềm, sau đó phối hợp cùng các thành viên trong nhóm để đưa ra các phương án tối ưu, nhằm hoàn thiện sản phẩm đến mức gần như hoàn hảo.
Dù chỉ là sinh viên mới ra trường, Phùng Chiêu đã có kinh nghiệm độc lập hoàn thành thiết kế các hệ thống B2B phức tạp, từng chủ trì cải tiến trải nghiệm tổng thể cho những sản phẩm có quy mô lớn.
Và sản phẩm lần này – "Tình yêu và lữ khách".
Cô đã thử nghiệm không biết bao nhiêu phần mềm, nhưng lần đầu tiên trong đời, Phùng Chiêu cảm thấy… không biết bắt đầu từ đâu.
Chẳng phải nó được giới thiệu là phần mềm kết hợp với trí tuệ nhân tạo sao?
Thế rốt cuộc thông minh chỗ nào?
Cô đã nói rõ là mình không thích kiểu anh hàng xóm.
Vậy mà anh bạn trai ảo này cứ nhất quyết nhận mình là "anh hàng xóm" của cô.
Không giống trí tuệ nhân tạo.
Giống như trí tuệ thiểu năng thì đúng hơn.
Cô gõ nhẹ trên bàn phím, bán tín bán nghi: [Anh có vẻ rất ám ảnh với hình tượng hàng xóm nhỉ?]
Virtual: [Anh chỉ cảm thấy, người lớn thì không nên chọn cái nào, mà nên chọn tất cả.]
Virtual: [Em đã chọn ba người kia rồi, không thể bỏ qua anh được.]
…
Đây chẳng phải là… thông minh thật rồi còn gì?
Còn biết ghen tuông nữa cơ mà.
Phùng Chiêu khẽ nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.
—
Cơn buồn ngủ kéo đến, cô không tiếp tục trò chuyện với nó nữa. Trước khi tắt phần mềm, cô vẫn mềm lòng gửi đi một câu: [Chúc ngủ ngon.]
Virtual cũng không quên đáp lại: [Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.]
—
Sáng hôm sau, Phùng Chiêu đến công ty sớm hơn mười phút.
Cả nhóm chưa ai đến, cô đứng dậy vào phòng trà pha một cốc cà phê. Khi trở lại chỗ ngồi, Trần Xán Xán ở bàn bên cạnh đã có mặt, đang ăn sáng. Thấy cô, chị giơ chiếc bánh bao trong tay: "Ăn sáng chưa, có muốn ăn bánh bao không?"
"Em ăn rồi ạ." Phùng Chiêu lắc đầu từ chối.
"Bug tối qua xử lý xong chưa?" Trần Xán Xán nhớ lại chuyện đêm qua, hỏi.
"Rồi ạ." Cô không nghĩ bộ phận kỹ thuật lại có thể phạm phải lỗi sơ đẳng như thế, nên tự nhận là do bản thân: "Là do con chuột mới em mua nhạy quá, không phải lỗi hệ thống."
Trần Xán Xán cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi hỏi tiếp: "Thế em với bạn trai nói chuyện sao rồi?"
"…" Phải mất nửa phút, Phùng Chiêu mới hiểu "bạn trai" ở đây là chỉ nhân vật trong phần mềm "Tình yêu và lữ khách", một ứng dụng bạn trai ảo được thiết kế riêng. Nghĩ lại cuộc trò chuyện nhạt nhòa tối qua, cô bình thản đáp: "Cũng bình thường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!