Chương 5: Tình yêu đó

ối hôm qua, Phùng Chiêu đã suy nghĩ rất nghiêm túc về một chuyện.

Về mối quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành trong công ty.

Tốt nhất là nên giả vờ không quen biết, chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy.

Tình huống tệ nhất, là nếu cả hai lỡ để lộ rằng từng quen biết nhau từ trước, khi ấy, cô phải xử lý ra sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Chiêu cảm thấy, nếu lấy lý do từng là bạn chơi thuở nhỏ, nhiều năm không gặp, vừa hay nhận ra nhau, thì câu chuyện sẽ hợp lý nhất.

Tình cảm tuổi thơ, dù có vẻ thân quen, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xa cách sau năm tháng.

Tựa như những bức ảnh cũ nằm yên trong tủ sách vậy.

Sau khi nhắn tin xong với Phó Tế Hành, Phùng Chiêu đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Bên trái phòng là một bức tường đầy sách.

Bên phải cũng là một mảng tủ lớn, nhưng bên trong không phải là sách, mà là ảnh chụp thuở bé của cô.

Ông của Phùng Chiêu rất thích chụp ảnh cho cháu gái, gần như mọi khoảnh khắc thuở nhỏ của cô đều được lưu giữ lại qua ống kính.

Ngay cả khi nhìn chính ảnh của mình, Phùng Chiêu cũng cảm thấy cô bé trong ảnh sao mà xa lạ.

Đó có phải là cô không?

Tấm này mặc váy công chúa, trông như búp bê, xinh xắn đến lạ.

Tấm kia cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng, đáng yêu vô cùng.

Tấm khác lại đang rơi nước mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Cô đâu phải là người dễ khóc?

Vừa giống lại vừa không giống cô chút nào.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một bức ảnh.

Không chỉ có Phùng Chiêu thuở nhỏ, mà còn có một cậu bé, gần như một phần ba số ảnh đều có mặt cậu ấy.

Cô và Phó Tế Hành ngồi dưới tán cây xanh rì, cùng ăn dưa hấu.

Áo trước ngực cả hai bị nước dưa hấu văng ướt, vài hạt dưa dính trên mặt, nhưng nụ cười thì vô tư và rạng rỡ.

Nhưng điều đáng chú ý hơn là…

Hai bím tóc của cô vểnh vểnh, người thì lấm lem, trông chẳng khác gì một đứa trẻ hoang dã.

Còn Phó Tế Hành thì ngược lại.

Áo quần sạch sẽ, gọn gàng, chẳng khác gì thiếu gia nhà giàu.

Hai người họ, hoàn toàn như đến từ hai thế giới khác nhau.

Phùng Chiêu chợt thấy, kịch bản "bạn chơi thuở nhỏ" thực sự rất hợp lý. Cô còn có thể thêm thắt một chút: chẳng hạn như cậu bé sống ở thành phố lớn, chỉ về quê nghèo vào dịp lễ Tết, rồi chơi cùng đám bạn quê.

Mà Phùng Chiêu, chính là đứa trẻ quê mùa đó.

"…"

Càng nghĩ cô càng tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!