Tại quán ăn Nhật Bản.
Để tránh giờ cao điểm, Vương Tĩnh Vân đến sớm, ngồi một bàn bốn người.
Phùng Chiêu vừa bước vào cửa, liền thấy Vương Tĩnh Vân đang vẫy tay về phía mình. Cô nói với nhân viên phục vụ đang đến gần: "Tôi ngồi ở bàn đó," rồi nhanh chóng đi đến ngồi đối diện với Vương Tĩnh Vân.
Cô hỏi: "Dì Tĩnh, dì đợi con lâu chưa?"
Vương Tĩnh Vân đáp: "Chưa, dì cũng vừa mới đến."
Phùng Chiêu hỏi: "Dì đã gọi món chưa?"
Vương Tĩnh Vân nói: "Đợi con đến rồi gọi."
Mỗi bàn chỉ có một cuốn thực đơn, để tiện xem món, Phùng Chiêu đổi sang ngồi gần Vương Tĩnh Vân.
Cả hai vừa xem thực đơn vừa bàn luận về việc ăn món gì.
Trong lúc đó, quán bỗng chật kín khách, xung quanh trở nên ồn ào.
Giữa những tiếng trò chuyện, bỗng vang lên một giọng quen thuộc.
Phùng Chiêu nhìn theo hướng âm thanh, thấy Trần Xán Xán đang đứng ở cửa quán hỏi nhân viên xem có bàn trống không.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở Phó Tế Hành đứng cạnh Trần Xán Xán.
Đột nhiên, mi mắt cô giật một cái, theo phản xạ nhìn về phía Vương Tĩnh Vân, và Vương Tĩnh Vân cũng nhận ra sự có mặt của Phó Tế Hành: "Thật trùng hợp, A Hành cũng đến đây ăn, nhưng sao lại đi cùng một cô gái? Chẳng lẽ, đó là bạn gái của nó?"
Hình như từ hồi học trung học, mỗi khi Vương Tĩnh Vân thấy Phó Tế Hành đi cùng người phụ nữ nào, bà đều đùa vui hỏi xem có phải là bạn gái của anh không, thi thoảng vui vẻ, Phùng Chiêu cũng không tránh khỏi.
Phùng Chiêu giải thích: "Cô ấy là đồng nghiệp của con, không phải bạn gái của Phó Tế Hành."
"Không phải bạn gái mà lại đi ăn một mình với cô ấy?" Vương Tĩnh Vân không ngần ngại lên tiếng chỉ trích, "Phó Tế Hành đang chơi trò ái muội à? Thật là thằng đàn ông không ra gì!"
"…" Phùng Chiêu ngẩn ra, ngập ngừng hỏi, "Không phải bạn trai và bạn gái thì không thể ăn riêng với nhau sao?"
"Ăn cùng đồng nghiệp thì đi ăn ở căng tin công ty không phải là được rồi sao? Cần gì phải ra ngoài ăn?" Vương Tĩnh Vân với giọng điệu của người từng trải, chậm rãi nói, "Giữa nam và nữ khi ăn riêng với nhau, chắc chắn có một bên có cảm tình với bên kia. Con phải hiểu là, giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết đâu."
"Con và Phó Tế Hành là tình bạn thuần khiết đấy ạ."
"Thế à?" Vương Tĩnh Vân cười nhẹ nhàng, "Mấy năm nay, tình cảm giữa hai đứa vẫn rất tốt nhỉ?"
"…Ừ."
Vương Tĩnh Vân liếc mắt về phía Phó Tế Hành, ánh mắt của mẹ con họ giao nhau giữa sự ồn ào xung quanh.
Vương Tĩnh Vân khẽ thu ánh mắt lại, hỏi Phùng Chiêu: "A Hành có vẻ không tìm được chỗ ngồi, hay là cho nó ngồi chung với chúng ta đi?"
Phùng Chiêu do dự, nghĩ xem nên giải thích thế nào với Vương Tĩnh Vân về mối quan hệ giữa mình và Phó Tế Hành trong công ty.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô muốn nói lại thôi, Vương Tĩnh Vân kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy, Chiêu Chiêu, con và A Hành có mâu thuẫn sao? Nói với dì đi, cái thằng ấy lại bắt nạt con rồi đúng không? Dì sẽ giúp con dạy dỗ nó."
Nghe vậy, Phùng Chiêu bật cười: "Anh ấy không có bắt nạt con."
Vương Tĩnh Vân hỏi: "Vậy sao…?"
Phùng Chiêu thở dài, nghĩ mình cũng không giấu được nữa, liền thẳng thắn nói: "Con và anh ấy ở trong công ty, vị trí khác nhau, anh ấy là cấp trên của con, con sợ gây hiểu lầm không đáng có, nên trong công ty…bọn con đã giấu kín mối quan hệ."
"Ồ." Vương Tĩnh Vân gật gù, vẻ mặt như đã hiểu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!