—
Xe chậm rãi chạy vào tầng hầm, ánh sáng lập tức tối lại.
Tiếng ho cũng đột ngột biến mất.
Mãi cho đến khi xe dừng hẳn, Phó Tế Hành vẫn không ho thêm tiếng nào.
Phùng Chiêu nghi hoặc nhìn anh, trong lòng còn giữ chút ngờ vực về lời anh vừa nói: "Ăn cơm với đồng nghiệp có thể gọi là hẹn hò sao? Hơn nữa, tại sao em lại phải từ chối ăn cùng anh? Chẳng phải ngày nào mình cũng ăn cơm chung sao? Em từ chối anh khi nào?"
Chính vì em chưa từng từ chối, chính vì em đã quen đến mức coi đó là lẽ tự nhiên.
Trong lòng Phó Tế Hành lặng lẽ, ngừng lại một thoáng rồi nhạt giọng nói:
"Ý anh là, nếu anh hẹn em ăn cơm ngay trước mặt đồng nghiệp, em có đồng ý không?"
Phùng Chiêu có phần ấm ức: "Hứa Minh Kiều cũng đâu có hẹn em ăn cơm trước mặt đồng nghiệp."
Phó Tế Hành chỉ qua loa "ừ" một tiếng, như thể chẳng còn hứng thú với đề tài này nữa. Tay anh tiện tay tháo dây an toàn: "Anh lên trước đây."
"Vâng." Phùng Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy có gì đó rất lạ.
"Anh không ho nữa à?"
"…"
Lời còn chưa dứt, Phó Tế Hành lập tức ho khan, như thể muốn ho đến rách cả phổi.
Phùng Chiêu ngơ ngác: "Hay là em mua cho anh một chai siro ho nhé?"
Phó Tế Hành đáp: "Không sao, anh chỉ cần uống nhiều nước nóng là được."
Nói rồi, anh mở cửa xuống xe, vừa đi vừa ho, tiếng ho vang vọng khắp tầng hầm.
Phùng Chiêu ngồi lại trong xe, chỉ thấy khó hiểu.
Mấy hôm trước rõ ràng đã hết ho, sao hôm nay lại ho dữ dội thế?
Còn khá lâu mới đến giờ làm việc, Phùng Chiêu ngồi trong xe nghịch điện thoại. Gần đây vì chuyện Phó Tế Hành ốm, cô thường xuyên liên lạc với Vương Tĩnh Vân. Nghĩ ngợi một lát, cô đem tình trạng bệnh tình bất ngờ xấu đi của anh kể cho bà Vương.
Tin nhắn của bà gửi đến rất nhanh:[Nó đột nhiên ho dữ à?]
Phùng Chiêu: [Vâng ạ.]
Bà Vương: [Thế này đi, hôm nay dì cũng rảnh, trưa mình gặp nhau ăn cơm, lúc đó con kể rõ tình hình của nó cho dì nghe.]
Phùng Chiêu nghĩ một chút rồi đồng ý: [Vâng ạ.]
Những năm đi học, Vương Tĩnh Vân thường xuyên hẹn Phùng Chiêu đi dạo, đi ăn.
Còn với Đặng Từ, Phùng Chiêu chưa từng đi riêng như thế; Phó Tế Hành và mẹ anh cũng chẳng có những khoảnh khắc thân mật của hai mẹ con.
Giữa Phùng Chiêu và Vương Tĩnh Vân, ngược lại, lại giống như hai mẹ con thực sự.
Năm cấp ba, mỗi lần họp phụ huynh, người có mặt đều là Vương Tĩnh Vân.
Thói quen giữ khoảng cách của Phùng Chiêu có lẽ là thừa hưởng từ mẹ mình, bà Đặng Từ. Trong mắt bạn bè ở trường, không ai biết họ là mẹ con, thỉnh thoảng Phùng Chiêu phát biểu trên bục, bắt gặp ánh mắt mẹ, cả hai đều tỏ ra khách sáo xa lạ.
Mỗi lần trường thông báo họp phụ huynh, Phùng Chiêu đều dè dặt hỏi mẹ có đến không, câu trả lời luôn chu đáo và đầy sự cân nhắc cho con: "Nếu để thầy cô, bạn bè biết quan hệ giữa mẹ và con, sau này ánh mắt mọi người nhìn con sẽ khác đi, con cũng khó mà thoải mái với bạn bè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!