Ngay cả Phó Tế Hành cũng không ngờ rằng Phùng Chiêu lại thốt ra một câu như vậy.
Anh khẽ ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa mình và cô. Hàng mi cụp nhẹ, ánh mắt lướt qua người cô, vừa như trêu chọc vừa như khiêu khích. Anh cất giọng ung dung: "Bao nhiêu năm rồi chưa nghe em gọi một tiếng "anh". Sao thế, về lại nơi từng sống thời thơ ấu, cách xưng hô cũng quay về ngày xưa à?"
"Em chỉ là đột nhiên nhớ lại hồi bé, thế rồi lỡ miệng nói ra thôi." Phùng Chiêu thành thật đáp.
"Vậy em có thể ngày nào cũng lỡ miệng không?" Giọng Phó Tế Hành nhàn nhạt.
"Phó Tế Hành." Phùng Chiêu cố tình gọi tên đầy đủ của anh, như để nhắc nhở, "Anh chỉ hơn em hai tháng, chúng ta là bạn cùng tuổi."
"Hơn hai giây cũng là hơn rồi." Phó Tế Hành nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt, kéo dài giọng điệu một cách cố ý, "Em còn nhớ mình đã gọi anh là "anh" bao nhiêu năm không? Em, gái, Chiêu, Chiêu."
Bốn chữ cuối anh nhấn rõ từng âm, ngắt nhịp rành rọt.
Ánh mắt Phùng Chiêu dừng lại trên người anh, một lúc lâu sau, cô khẽ hừ lạnh: "Anh thấy mình giống anh trai lắm à?"
"Sao lại không giống?"
"Ví dụ?"
"Ví dụ," Phó Tế Hành ngừng lại hai giây, "Anh cao hơn em."
Phùng Chiêu cạn lời: "Em có em họ mười hai tuổi đã cao mét tám rồi, anh nói thế chi bằng bảo anh già hơn em."
Nghe vậy, khóe môi Phó Tế Hành nhếch lên một đường cười khinh khỉnh, như chợt nhớ ra điều gì, anh cất giọng đầy ẩn ý: "Người ta mới mười tám tuổi, trông không giống sao?"
Giọng anh vốn mang vẻ lạnh nhạt, lúc này lại hạ thấp, kéo dài từng chữ, nghe mà chỉ muốn… cho một cái.
"…"
Nghe quen tai thật đấy, hình như… cô vừa mới nói câu đó hôm qua.
Phùng Chiêu im lặng một lúc, mím môi: "Anh mười tám tuổi, còn em hai mươi lăm, có phải anh nên gọi em một tiếng "chị" không?"
"Hôm qua là ai luôn miệng tự nhận mình mười tám đấy?" Phó Tế Hành bật cười khẽ, "Phùng Chiêu, trước đây anh không biết da mặt em lại dày như thế đâu."
"Em học từ anh đấy." Cô đáp không chút do dự.
"Ồ, hóa ra là anh trai làm hư em gái," Phó Tế Hành cười trong giọng nói, "Thật ngại quá."
Dù là nói "ngại quá", Phùng Chiêu chẳng cảm nhận được chút áy náy nào.
Giống như đang nói "Ngại ghê, lần sau anh lại làm hư em tiếp đấy".
Dù đã một tuần không gặp, nhưng giữa họ vẫn thân quen như chưa từng rời xa, chẳng hề có khoảng trống ngại ngùng nào.
Phùng Chiêu cứ ngỡ chuyện "vợ chồng" hôm qua sẽ khiến họ có phần gượng gạo, nhưng thực tế lại không hề. Hai chữ "vợ chồng" ấy quá mập mờ, chỉ những ai thực sự có tình cảm mập mờ mới bị lay động. Còn giữa cô và Phó Tế Hành, rõ ràng, trong sáng.
Nhưng cũng chẳng hẳn là hoàn toàn trong sáng.
Phó Tế Hành thật sự muốn có một mối liên hệ nào đó với Phùng Chiêu.
Anh muốn làm anh trai của cô.
Cũng chẳng rõ từ khi nào, Phùng Chiêu không còn gọi anh là "anh A Hành" nữa.
Từ đó, chuyện này trở thành một nỗi ám ảnh của Phó Tế Hành.
Còn Phùng Chiêu thì mãi không hiểu, hơn có hai tháng, gọi gì mà "anh".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!