Beta: Phong Tâm
—
Đây không phải đáp án đúng.
Giống như một bài toán không có lời giải rõ ràng, lúc ấy lại có người xuất hiện, chỉ cho Phùng Chiêu cách để tìm ra kết quả. Cô lần theo manh mối đối phương đưa, từng bước một đi xuống, cuối cùng cũng tìm ra đáp án.
Trong vô hình, cô bị kéo về cái gọi là đáp án chính xác ấy.
Mỗi bài toán đều có nhiều cách giải.
Virtual đưa cho cô cách giải lại là một sự dẫn dắt sai lầm, khiến cô đi vào con đường không thể quay đầu.
Giữa cô và Phó Tế Hành, tuyệt đối không nên là như những gì Virtual nói.
Cô phải quay về đúng quỹ đạo.
Kinh nguyệt đến cũng chẳng có gì to tát.
Huống hồ, năm đó khi lần đầu cô có, Phó Tế Hành cũng đã ở bên.
Năm ấy, cô mười bốn tuổi.
Tan học, Phó Tế Hành hẹn bạn đi đánh bóng rổ, còn Phùng Chiêu phải làm báo tường, hai người đều nán lại trường.
Cô đi vào nhà vệ sinh, và cũng chính lúc ấy, phát hiện mình lần đầu có kinh nguyệt.
Cô có phần hoang mang.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, bước ra khỏi cửa, vừa vặn có thể trông thấy sân bóng rổ không xa.
Khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang chạy qua chạy lại trên sân.
Hoàng hôn phủ lên hình ảnh mờ nhòe nơi xa, ánh mắt cô dần mất tiêu cự, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
"Này…" Giọng thiếu niên vỡ tiếng, khàn khàn, hơi thở dồn dập, "Ngẩn ra cái gì thế?"
Phùng Chiêu chậm nửa nhịp mới quay lại, chạm mắt Phó Tế Hành trong ánh hoàng hôn.
Cuối tháng năm, đầu hạ, gương mặt cô như bị nắng chiều hong đến đỏ bừng.
Thấy cô mãi chẳng nói gì, Phó Tế Hành vừa nghi hoặc vừa sốt ruột bước lại gần: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao không nói gì? Anh thấy em cứ đứng đây mãi, tưởng có chuyện gì, nên mới chạy lại, em…"
"…Em có kinh nguyệt rồi."
Năm chữ đột ngột.
Cắt ngang bước chân anh.
Như thể bị bấm nút dừng, ngay cả giọt mồ hôi nơi trán cũng chực rơi mà vẫn còn treo lơ lửng ở chóp tóc.
Biết nhau nhiều năm, lần đầu tiên Phùng Chiêu thấy Phó Tế Hành sững lại, lúng túng đến không biết phải làm sao.
Cô không nhịn được, bật cười: "Anh bị dọa rồi à? Em cũng hơi sợ."
"Không phải." Phó Tế Hành khẽ hắng giọng, trong ánh chiều ráng đỏ, khuôn mặt hai người đều bị nhuộm cùng một sắc hồng, anh nói hơi gượng gạo: "Anh… anh… không, không phải, anh không bị dọa. Chuyện này rất bình thường, trước đây trong giờ sinh lý, thầy cô cũng nói… Anh không có bị dọa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!