Chương 35: (Vô Đề)

Beta: Phong Tâm

Phó Tế Hành rất chắc chắn, những gì anh nói là: "Cậu thấy sao?"

Nhưng nét mặt đầy phẫn nộ và những lời chế giễu của Đặng Phong lại như thể Phó Tế Hành vừa mới nói: "Tôi muốn yêu đương với Phùng Chiêu ngay lập tức."

Anh đẩy chiếc bàn phím ra, dựa lưng thoải mái vào ghế xoay, giống như vừa nghe thấy điều gì vô cùng lố bịch, khó tin, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười ngỡ ngàng: "Tôi gặp ai cũng yêu sao?"

"Không phải vậy sao?" Đặng Phong bắt chước vẻ mặt khi Phó Tế Hành tức giận, với thần sắc khinh miệt và chế giễu, nhưng vì khuôn mặt ngây ngô quá mức của cậu, chẳng hề có chút uy lực nào. "Là anh nói, anh cho rằng Phùng Chiêu đẹp hơn bạn gái cũ của anh mà."

"Tôi nói cô ấy đẹp thì có liên quan gì tới việc gặp ai cũng yêu?" Phó Tế Hành cười nhạt, "Có liên quan gì tới nhau không?"

Đặng Phong nghẹn lời, ngập ngừng, lại quay lại chất vấn Phó Tế Hành: "Nhưng anh lại nói là ghen tỵ với việc Hứa Minh Kiều và Phùng Chiêu yêu nhau."

"Tôi chỉ nói là ghen tỵ với Hứa Minh Kiều thôi." Phó Tế Hành hạ giọng, gần như không mang một chút cảm xúc nào trong giọng nói. "Tôi có nhắc đến hai chữ Phùng Chiêu chưa?"

Đặng Phong ngẩn ra, "…Hình như anh không nhắc đến Phùng Chiêu."

"Còn nữa." Phó Tế Hành nhắc nhở, "Cậu làm như Hứa Minh Kiều và Phùng Chiêu đang yêu nhau rồi ấy, họ chỉ mới cùng ăn một bữa tối thôi."

"Nam nữ độc thân ăn tối thì chẳng phải là hẹn hò sao?"

"Cậu cũng thường xuyên ăn tối với Trần Xán Xán mà."

"Bọn em là chị em tốt."

"Họ cũng có thể là anh em tốt."

"…" Đặng Phong ánh mắt ngơ ngác, "Anh em à?"

"Ừ," Phó Tế Hành tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, "Chuyện chưa xảy ra mà cậu lại nói trước mặt tôi, dám ra ngoài đồn đại, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

"Biết rồi." Đặng Phong gãi đầu, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, "Em đồn đại Phùng Chiêu và Hứa Minh Kiều, hai người họ giận là điều bình thường, nhưng lão đại, sao anh lại bảo sẽ lột da em?"

Phó Tế Hành ngây ra.

Chưa kịp nghĩ ra một lý do hợp lý để xoa dịu.

Đặng Phong chợt bừng tỉnh, mặt mày sáng ra: "Vì anh là quan tòa công chính!"

Phó Tế Hành: "…"

Sau khi đuổi Đặng Phong đi, Phó Tế Hành không còn tâm trí để làm việc nữa. Anh xoa cổ đau nhức, lấy hộp cơm Đặng Phong mang về.

Hộp cơm vẫn còn tỏa hơi nóng, mùi cơm thơm ngào ngạt, thịt heo nướng mềm và mọng nước, màu sắc và mùi vị đều hoàn hảo. Anh đã bận rộn cả buổi sáng, không có thời gian để ăn, nhưng giờ nhìn bữa cơm này, anh lại chẳng có chút hứng thú nào.

Im lặng.

Trong văn phòng, chỉ còn lại tiếng quạt của máy tính.

Chẳng mấy chốc, máy tính rơi vào chế độ ngủ.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Phó Tế Hành đặt tay lên tay vịn ghế, kéo chiếc ngăn kéo bên phải bàn làm việc.

Trong ngăn kéo có rất nhiều tài liệu quan trọng, dưới đống tài liệu xếp chồng lên nhau là một chiếc khung ảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!