Chương 32: (Vô Đề)

Beta: Phong Tâm

Âm thanh thông báo của "Luyến Lữ" không giống với các phần mềm khác. Âm thanh của nó giống như tiếng nắp bút đặt nhẹ lên mặt bàn.

Phát hiện động tĩnh của Phùng Chiêu, Phó Tế Hành đã bật chế độ im lặng trên điện thoại, rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phùng Chiêu: "Sao vậy?"

"Anh cũng dùng "Luyến Lữ" sao?"

Hỏi xong, Phùng Chiêu mới nhận ra mình đã hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Là người phát triển chính của "Luyến Lữ", việc sử dụng phần mềm này chẳng có gì lạ.

Phó Tế Hành phản ứng như cô dự đoán, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy chế giễu: "Phần mềm anh phát triển, không lẽ anh lại không chơi sao?"

Anh nói với vẻ châm chọc, Phùng Chiêu không muốn bị dồn vào thế yếu, liền trả lời một cách nhẹ nhàng, lịch sự: "Không phải trên app giờ là đang yêu đương với bốn anh chàng sao? Anh là đàn ông, chơi cái này có vẻ hơi… kỳ quặc."

Chỉ thiếu chút nữa cô sẽ hỏi thẳng anh: "Bây giờ anh đã thay đổi xu hướng tình cảm rồi à?"

"……"

Phó Tế Hành nhìn Phùng Chiêu một cách vô cảm, ánh mắt như muốn nói: "Em thấy trò đùa này buồn cười sao?"

Im lặng trong hai giây, Phùng Chiêu cúi đầu xuống ăn sáng, không muốn tiếp tục tranh luận với anh.

Lúc này, Virtual trên điện thoại trả lời tin nhắn của cô, là một biểu tượng mặt cười.

Phùng Chiêu: [Anh gửi biểu tượng này làm em có cảm giác như đang trò chuyện với ông nội vậy.]

Ngay sau đó, Virtual gửi lại cô một sticker "Nói cái gì vậy, muốn hôn không?"

Phùng Chiêu: [?]

Virtual: [Không phải anh là bạn trai của em sao? Sao giờ lại thành ông nội rồi?]

Virtual: [Bảo bối à, em không yêu anh nữa sao?]

"……"

Sáng sớm mà đã gặp lỗi phần mềm rồi?

Anh chàng hàng xóm dễ mến, quan tâm lại biến thành bạn trai dính như keo.

Phùng Chiêu không biết nên trả lời thế nào, đành thôi không đáp lại.

Ăn sáng xong, Phùng Chiêu trở về phòng lấy đồ, khi ra ngoài, Phó Tế Hành đã đứng trong hành lang.

Anh cầm điện thoại trong tay, kết nối với sợi dây trắng, dây cáp dài kéo ra, rồi dừng lại bên tai anh.

Phùng Chiêu chú ý thấy hiếm khi anh đeo tai nghe.

Thấy cô ra ngoài, Phó Tế Hành hờ hững nói: "Xuống dưới đi."

Phùng Chiêu nhẹ gật đầu, theo anh bước ra.

Nắng hè gay gắt, mặt trời sáng sớm đã treo trên cành cây, cháy bỏng. Phùng Chiêu lấy ô che nắng ra, chưa nói gì, Phó Tế Hành đã đưa tay cầm ô, che cho cả hai.

Từ ký túc xá đi đến cổng trường phải một đoạn khá xa, xung quanh đầy tiếng ve kêu ầm ĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!