Chương 3: (Vô Đề)

Lần gần nhất hai người gặp nhau, thời gian trò chuyện chưa đến một tiếng đồng hồ.

Phó Tế Hành xuất hiện lặng lẽ, chờ đến khi lễ tốt nghiệp của Phùng Chiêu kết thúc thì nhanh chóng rời đi.

Ngay cả khi sau này Phùng Chiêu về nước, vì bận công việc nên Phó Tế Hành cũng không thể ra sân bay đón cô.

Tuy vậy, giữa hai người chưa bao giờ cắt đứt liên lạc.

Sau khi Phùng Chiêu quyết định chuyển nhà, người đầu tiên cô báo là Phó Tế Hành.

Cô vẫn nhớ khi ấy, anh không hề nói rõ là mình cũng sẽ dọn về ở cùng.

Khu nhà giáo viên được xây dựng từ những năm 90, đến nay vẫn chưa được sửa sang, từ trong ra ngoài đều mang vẻ cũ kỹ. Vì vậy, nhiều giáo sư đã lần lượt chuyển đi nơi khác, ông bà nội ngoại của cả Phùng Chiêu và Phó Tế Hành cũng không ngoại lệ.

Giờ đây, khu nhà ấy được dùng để cho sinh viên thuê với giá rẻ.

Nhà bố mẹ Phùng Chiêu nằm ở trung tâm thành phố. Lý do cô dọn về đây là vì công ty sắp vào làm nằm gần khu này.

Chỉ cách hai trạm tàu điện ngầm, đi taxi cũng chỉ mười mấy phút.

Phùng Chiêu vẫn còn nhớ.

Sau khi ông bà hai bên chuyển khỏi khu nhà giáo viên, dù nhà mới cách chỗ làm của Phó Tế Hành khá xa, nhưng nhà bố mẹ anh lại gần nơi anh làm.

Gần như chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

Phùng Chiêu không nhịn được hỏi: "Sao anh không về ở với bố mẹ?"

Ánh mắt hai người giao nhau.

Vẻ mặt Phó Tế Hành thoáng cứng lại, hoặc có thể chỉ là ảo giác của cô.

Anh chớp mắt, thản nhiên đáp: "Họ không thích trong nhà có thêm một cái bóng đèn."

"…"

Là người cùng anh lớn lên, Phùng Chiêu hiểu rõ bố mẹ anh.

Bố mẹ của Phó Tế Hành chính là minh chứng sống cho câu nói: "Bố mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn." Dù đã kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng vẫn nồng nàn như thuở ban đầu, còn với con trai thì ngoài việc chu cấp tiền bạc, gần như không có chút quan tâm nào khác.

Từ khi Phùng Chiêu lên bảy, cô đã được đón về sống cùng bố mẹ, còn Phó Tế Hành vẫn luôn do ông bà chăm sóc.

Nghe anh nói vậy, cô khẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm: "Thôi được rồi."

Cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Nhưng sao anh không nói trước với em một tiếng?"

"Em thì nói trước đấy, mà hôm thứ sáu anh cũng chẳng thấy em đâu cả." Giọng Phó Tế Hành lạnh lùng, nói xong liền quay người đi về hướng cũ.

Khi hai người lướt qua nhau, Phùng Chiêu cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua người cô, mang theo chút dò xét.

Như thể đang hỏi: "Sao lại nói mà không giữ lời?"

"…" Bị anh nhìn như thế, Phùng Chiêu chột dạ một cách kỳ lạ, vội vàng bước theo, "Em cũng không muốn nuốt lời đâu, chỉ là mẹ em không yên tâm khi em sống một mình. Em phải thuyết phục mãi bà mới đồng ý."

"Dì nói cũng đúng mà." Phó Tế Hành liếc nhìn cô.

"…Anh cũng đứng về phía mẹ em à?"

Anh nhướng mày: "Anh nói vậy thì là đứng về phía dì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!