Chương 27: (Vô Đề)

Khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, Phùng Chiêu lấy ly cà phê của mình, ngậm ống hút và uống.

Lẽ ra cô phải rời đi để không bị người khác phát hiện mối quan hệ giữa họ, nhưng không hiểu sao, cô lại không thể bước đi. Cô cúi đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Tuy nhiên, sự rung động nơi hàng mi đã tố cáo cô.

Mọi thay đổi nhỏ trên cơ thể cô, Phó Tế Hành đều nhìn thấy hết.

Anh nhận ra cô không muốn đi.

Vì sao lại như vậy?

Anh cười lạnh trong lòng.

Anh đoán có lẽ vì sợ anh lại bị bỏ rơi.

Phó Tế Hành nhìn cô, ánh mắt u ám, rồi lại lộ ra chút ám ảnh b*nh h**n.

Chỉ trong vài giây, anh lại khôi phục vẻ thờ ơ bình thường, trước mặt cô, anh luôn giấu giếm rất tốt.

Nhưng điều anh giỏi không phải là giấu giếm, mà là cảm giác bất an vì cô. anh có thể nhanh chóng tìm thấy những người trong đám đông, những người cũng đang chăm chú, tham lam nhìn Phùng Chiêu.

Quán cà phê nằm ở góc của đại sảnh, khu vực nghỉ ngơi lại càng khuất, được ngăn cách bởi tủ trưng bày.

Phùng Chiêu ngồi đối diện với Phó Tế Hành, sau lưng cô là lối vào khu nghỉ ngơi.

Phía sau cô, một người đàn ông mặc vest dừng lại, đứng ngắm nhìn.

Hôm nay chỉ mới là thứ ba.

Hứa Minh Kiều kết thúc chuyến công tác sớm hơn một ngày so với dự định.

Phó Tế Hành và Hứa Minh Kiều không nói gì, ánh mắt của cả hai đều rất bình tĩnh, không có chút thù địch nào, nhưng không khí lại như đang bốc cháy với một cuộc chiến âm thầm.

Trong im lặng, Hứa Minh Kiều bất chợt cười, rồi quay người bỏ đi.

Phó Tế Hành cúi mắt nhìn Phùng Chiêu, anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt: "Em quan tâm đến tình trạng tình cảm của anh làm gì?"

"Quan tâm chút không được à?" Cô ngẩng đầu lên.

"Chỉ là quan tâm thôi?" Phó Tế Hành nhấn mạnh, "Anh cứ tưởng là…"

"…"

"Em thầm thích anh."

"…" Phùng Chiêu nghe xong, phản bác ngay lập tức, "Anh thầm thích em thì có."

"Ồ." Phó Tế Hành ngả người ra phía sau ghế sofa, vẻ thoải mái, nhướn mày nhẹ, "Anh thích thầm em đó."

Không ngờ anh lại tiếp lời theo cách đó, Phùng Chiêu đang ngậm ống hút uống cà phê, một ngụm cà phê trong miệng không trôi, khiến cô hoảng sợ nuốt xuống, rồi ho sặc sụa.

Phó Tế Hành khẽ cười, giọng nói lạnh lẽo như bị ngâm trong cà phê đá: "Không phải em nói thế sao? anh chỉ lặp lại lời em thôi."

"Đò là em…."

"… Không thể kiềm chế?" Phó Tế Hành nhẹ nhàng tiếp lời, "Anh hiểu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!