Chương 26: (Vô Đề)

Beta: Phong Tâm

Phùng Chiêu chưa bao giờ gặp phải một tình huống ngớ ngẩn như thế này.

"Anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với ảnh đại diện của cô ấy."

"Cô ấy thấy ảnh đại diện của anh không đẹp."

"…"

Sau khi suy nghĩ lại, Phùng Chiêu cảm thấy mọi chuyện thật sự hợp lý.

Thang máy chạy nhanh, dừng lại ở tầng hầm thứ hai, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành bước ra.

Phùng Chiêu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bình thản, rất khó để phân biệt anh có đang sợ bị bạn bè chọc ghẹo về chuyện bị đá hay đang cố tỏ ra bình tĩnh, hay đơn giản là anh thật sự không quan tâm.

Với hiểu biết của Phùng Chiêu về Phó Tế Hành, khả năng lớn nhất chính là anh đang giả vờ bình tĩnh.

Một trăm phần trăm.

Phó Tế Hành đang cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.

Phùng Chiêu lo lắng khi anh lái xe, không biết anh có thể kiềm chế cảm xúc và không để cảm giác thất tình lan ra ngoài, chuyển hóa thành sự tức giận hay không.

Vì vậy, khi gần đến xe, Phùng Chiêu đề nghị: "Hay là hôm nay em lái xe nhé?"

Phó Tế Hành muốn phản đối, bảo mình không yếu đuối đến mức đó, nhưng vừa nghĩ lại về vẻ mặt vừa rồi của mình, như thể một người bị bỏ rơi, anh chỉ nói với giọng trầm thấp: "Được, em lái đi."

Để khiến chuyện "bị bỏ rơi" có vẻ thực tế hơn, Phó Tế Hành ngồi vào xe, cúi đầu, không nói gì.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, không có một âm thanh nào. Môi trường quá u ám, như một vùng đầm lầy đen tối, hút hết mọi cảm xúc của người trong xe.

Con đường về nhà có bốn đèn xanh đỏ.

Khi đến ngã tư, thật bất ngờ, cả bốn đèn đều là đèn xanh.

Xe không thể dừng lại, Phùng Chiêu tập trung lái xe, không còn tâm trí để chia sẻ cảm xúc với Phó Tế Hành.

Sau khi vào khu dân cư, Phùng Chiêu tắt máy.

Một cách kỳ lạ, cả hai đều không nhúc nhích, không ai lên tiếng.

Phùng Chiêu liếc nhìn anh một cái.

Cột đèn dưới tầng căn hộ ẩn mình sau những cành cây um tùm, ánh sáng lấp lánh len vào trong xe. Khuôn mặt Phó Tế Hành bị ánh sáng chia cắt, phần trên chìm trong bóng tối, phần dưới sắc nét, bờ môi thẳng tắp, toát lên vẻ lạnh lùng, không dễ gần.

Kể từ khi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành quen nhau, họ đã chứng kiến tất cả những khoảnh khắc quan trọng và cả những khoảnh khắc không quan trọng trong đời nhau.

Nhưng lúc này, Phó Tế Hành lại khiến Phùng Chiêu cảm thấy xa lạ.

Cô chưa từng thấy Phó Tế Hành trong dáng vẻ như vậy.

Ánh sáng và bóng tối lướt qua người anh, giống như những cánh bướm vụn vỡ.

Trong lồng ngực Phùng Chiêu dâng lên một cảm xúc khó tả, cô không thể nói rõ mình đang cảm thấy gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!