Chương 24: (Vô Đề)

Beta: Phong Tâm

Sự xuất hiện của Hứa Minh Kiều đã mang đến một chủ đề trò chuyện cho bữa ăn im lặng.

Hứa Minh Kiều không hề tỏ ra mình là người lãnh đạo, anh rất hòa đồng và hoạt bát, lại có vẻ ngoài vô cùng cuốn hút, giống như sự kết hợp của Thẩm Tân Tự và Phó Tế Hành. Chính vì vậy, chỉ một lúc sau khi ngồi xuống, anh đã dễ dàng trò chuyện với mọi người trên bàn ăn.

Trần Xán Xán cố tình trêu anh: "Trước đây trong phòng làm việc có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, sao tôi không thấy anh đặc biệt chú ý đến ai?"

Hứa Minh Kiều mỉm cười: "Đừng có đùa với tôi nữa, trước đây trong các cuộc họp phòng ban, mọi người chỉ có mỗi việc mắng tôi. Khi làm việc, lúc thì bảo tôi đi lấy đồ ăn ngoài, lúc lại bảo tôi đi nhận hàng, khiến tôi đôi khi tự hỏi, rốt cuộc ai mới là người lãnh đạo đây?"

"Chắc tại anh dễ tính quá đấy," Trần Xán Xán thở dài, "Đáng tiếc là giờ anh không còn là lãnh đạo của chúng tôi, Thẩm tổng và anh là hai kiểu người khác biệt. Tôi chỉ cần dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy là đã phải dồn hết can đảm rồi."

"Cô nói quá rồi," Khuôn mặt Hứa Minh Kiều hiền hòa, thay Thẩm Tân Tự nói, "Anh ấy chỉ là không thích để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc thôi."

"Thôi, đừng nhắc về Thẩm Tổng nữa, nghe chán lắm rồi," Trần Xán Xán quay sang nhìn Hứa Minh Kiều, "Sao anh lại ở đây?"

"Nhà tôi gần đây, hôm nay nhà không có đồ ăn nên ra ngoài ăn chút gì đó, không ngờ lại gặp được người quen."

"Anh ăn một mình à?"

"Ừm."

"Vậy cùng ăn đi!" Trần Xán Xán nhiệt tình mời.

Hứa Minh Kiều nhìn mọi người: "Sẽ không làm phiền mọi người chứ?"

Trần Xán Xán đáp lại: "Sao lại làm phiền? Mọi người đều là đồng nghiệp, sau này ở công ty chắc chắn sẽ còn gặp nhau, đúng không mọi người?"

Chung Diệc Khả không có ý kiến gì, Đặng Phong thì nhiệt tình như một người ngây thơ: "Nhiều người thì gọi thêm vài món, để em gọi phục vụ đem thêm đồ ăn lên."

Nghe vậy, trước khi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành kịp lên tiếng, Đặng Phong đã vội vã gọi phục vụ.

"…"

Phùng Chiêu nhìn thấy ánh mắt nóng rực từ phía bên cạnh, cô cứng đờ quay đi, không nhìn Phó Tế Hành nữa mà nhìn sang bên cạnh, nở một nụ cười lịch sự, xa cách: "Có chuyện gì vậy?"

"Cô có phiền nếu tôi cùng mọi người ăn tối không?" Hứa Minh Kiều hỏi cô, ánh mắt chân thành khiến người ta khó mà từ chối.

Phùng Chiêu vốn dĩ không có ý định từ chối.

Hứa Minh Kiều là cấp trên của cô, Phùng Chiêu cảm thấy không tiện làm mất mặt lãnh đạo.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phiền đâu."

Hứa Minh Kiều thở phào nhẹ nhõm, giọng nói như trút bỏ được gánh nặng: "Vậy thì tốt."

Phùng Chiêu hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tế Hành.

Anh đã cúi đầu, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, nhưng khóe môi lại kéo lên một nụ cười nhẹ, khiến Phùng Chiêu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Kể từ khi anh yêu đương, anh càng trở nên thất thường.

Trước kia, Phùng Chiêu còn có thể phân biệt được anh vui hay buồn, nhưng giờ, anh dường như luôn trong trạng thái không vui.

Và lý do không vui đó, chắc chắn có liên quan đến cô bạn gái quen qua mạng của anh.

Chỉ khi yêu, mới quan tâm, mới để ý đến cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!