Chương 22: (Vô Đề)

Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc, tích tắc quay, thời gian trôi qua lặng lẽ.

Phó Tế Hành đẩy cửa ra ban công, không khí oi ả lập tức tràn vào.

Dường như là màn mở đầu của cơn mưa, dài dằng dặc và khiến lòng người thêm phần lo lắng.

Không biết đã bao lâu, một giọt mưa rơi trúng người anh, ngay sau đó là những hạt mưa dày đặc đổ xuống ào ạt.

Cùng lúc đó, điện thoại trong tay anh rung lên phát ra tiếng "ting ting".

Phó Tế Hành tựa lưng vào tường, giơ màn hình điện thoại lên trước mắt.

Là tin nhắn từ Phùng Chiêu.

Phùng Chiêu: [Em thật sự rất vinh hạnh, khi được quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh.]

Phùng Chiêu: [Trước đây là em đã không chú ý đến anh, coi anh như những mã code lạnh lẽo, những con chữ vô cảm. Anh thông minh hơn em, biết an ủi người khác. Thật ra em nghĩ em không cần ai an ủi, em có khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của mình.]

Phó Tế Hành cúi đầu, gõ những chữ một cách nghiêm túc: [Con người là một chiếc bình lớn, cảm xúc tiêu cực không phải là thức ăn, mà là gia vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn. Khi tâm trạng tồi tệ, gia vị sẽ đổ đầy vào.

Cái mà cô gọi là tự điều chỉnh cảm xúc, là nuốt xuống những thứ đắng, chua, mặn, cay, rồi tự nhủ "Tất cả rồi sẽ qua thôi."

Phùng Chiêu: [Tất cả rồi sẽ qua thôi.]

Phó Tế Hành: [Thật sự đã qua chưa?]

Phùng Chiêu: [Có lẽ vậy.]

Phó Tế Hành cười nhẹ.

Bởi cái chữ "có lẽ".

Anh có thể tưởng tượng được lúc cô gõ chữ đó, do dự, muốn mạnh miệng nhưng cuối cùng vẫn thất bại trước thực tế.

Phó Tế Hành: [Em có bạn bè không?]

Phùng Chiêu: [Đương nhiên có.]

Phó Tế Hành: [Vậy sao em không nói với họ là em không vui?]

Đây là câu anh luôn muốn hỏi.

Câu trả lời, anh đã biết.

Nhưng anh vẫn không cam tâm, muốn nghe chính cô nói ra.

Phùng Chiêu: [Em không muốn vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.]

Phó Tế Hành: [Họ có nói không muốn chấp nhận cảm xúc tiêu cực của em không?]

Phùng Chiêu: [Đương nhiên là họ sẵn lòng, nhưng em không muốn.]

Phùng Chiêu: [Em không muốn làm phiền họ, họ có rất nhiều việc phải làm, họ cũng có không ít lo lắng và khổ sở, ai cũng không dễ dàng gì.]

Cô lúc nào cũng như vậy.

Phó Tế Hành luôn biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!