Chương 21: (Vô Đề)

Trong đại sảnh tiệc, ánh đèn đan xen với bóng người tạo thành một khung cảnh rực rỡ.

Phó Tế Hành ngồi yên lặng tại chỗ, gương mặt bình thản như thường ngày. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn đơn giản, cài cúc chỉnh tề đến tận cổ. Đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh nhìn mang theo nét kiêu ngạo đầy ngạo nghễ.

Ánh mắt của anh như có thực thể, khiến người khác không thể phớt lờ.

Phùng Chiêu kéo Chung Diệc Khả vẫn còn đang ngó nghiêng tìm chỗ ngồi đi thẳng về phía anh.

Chung Diệc Khả cũng chỉ thu lại ánh nhìn khi bị kéo đi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô đã kịp bắt gặp bóng dáng của Phó Tế Hành.

"Xem như cậu ta còn chút lương tâm, biết giữ chỗ cho bọn mình."

Hai chỗ trống còn lại, Chung Diệc Khả tự nhiên ngồi xuống chỗ xa Phó Tế Hành hơn, để lại chỗ giữa cho Phùng Chiêu.

Những người khác quanh bàn tròn đều là người lạ, mà như vậy lại hay, khỏi phải xã giao mệt mỏi.

Phùng Chiêu khẽ liếc về phía Phó Tế Hành, "Cảm ơn anh."

Phó Tế Hành thậm chí chẳng thèm ngẩng mắt lên: "Cảm ơn gì cơ?"

"Vì anh đã giữ chỗ cho bọn em."

Nghe vậy, anh bật cười khẽ trong mũi, "Em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ không thích có người lạ ngồi cạnh."

"…" Phùng Chiêu nghẹn lời, không nhịn được hỏi: "Thế người ngồi bên phải anh, anh quen chắc?"

"Anh càng không thích bị kẹp giữa hai cô gái." Phó Tế Hành thản nhiên đáp, giọng lười nhác nhưng lời nói kín kẽ không chừa kẽ hở.

"…"

Xét đến việc anh chủ động giữ chỗ, Phùng Chiêu cũng không muốn tiếp tục đôi co vô nghĩa.

Chẳng bao lâu sau khi ngồi xuống, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Phùng Viễn Sơn cầm micro đứng phía trước, phát biểu vài câu xã giao kiểu "cảm ơn mọi người đã đến", trong lúc đó, nhân viên phục vụ lần lượt đẩy xe mang thức ăn lên.

Phùng Chiêu vừa cầm đũa chuẩn bị gắp món thì vai bỗng nặng trĩu.

Tay phải cô run lên, đũa rơi khỏi tay.

Phùng Chiêu ngẩng đầu, nhìn người vừa gây ra chuyện.

Ánh mắt cô lập tức khựng lại.

Người đến là mẹ cô, bà Đặng Khiêm.

Phùng Chiêu lập tức ngồi thẳng lưng, thần kinh căng cứng đến mức chính cô cũng không nhận ra bàn tay đặt trên bàn đã run lẩy bẩy.

"…Mẹ."

"Chiêu Chiêu, con ngồi đây làm gì vậy? Có biết mẹ tìm con bao lâu rồi không?" Giọng bà Đặng nghe tưởng như dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa uy lực không thể kháng cự. "Sinh nhật mẹ, con không ngồi bàn chính mà lại chạy đến góc khuất thế này ngồi?"

Lông mi Phùng Chiêu khẽ run, mắt cụp xuống.

Bà Đặng nói tiếp: "Theo mẹ lên bàn chính ngồi."

Phùng Chiêu nhỏ giọng dạ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!