Chương 20: (Vô Đề)

Khi Phùng Chiêu quay lại chỗ làm, chủ đề trong nhóm chat đã từ "Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự có đánh nhau không?" chuyển phắt sang "Tiệc chào mừng tân binh tổ chức ở đâu đây?".

Ban đầu, mỗi phòng ban đều định tổ chức riêng. Nhưng không biết sao, các lãnh đạo lại thống nhất ý kiến, quyết định gộp lại tổ chức chung cho cả nhóm dự án.

Còn hai ngày nữa mới đến buổi tiệc, lúc này mọi người mới chậm rãi mở cuộc bình chọn chọn địa điểm ăn tối. Một bên là quán nướng, một bên là lẩu.

Trước khi bầu chọn, Phùng Chiêu quay sang hỏi tiền bối Trần Xán Xán:

"Chị ơi, ăn xong có hoạt động gì nữa không?"

Trần Xán Xán phân vân: "Chị cũng không rõ lắm, vì nhóm dự án này mới thành lập năm nay. Nhưng trước đây chị từng tham gia mấy dự án của Thẩm Tổng, theo phong cách của anh ấy thì chắc chỉ ăn uống đơn giản, rồi ai về nhà nấy."

Phùng Chiêu khẽ gật đầu, sau đó bầu cho quán nướng.

Bầu chọn xong, cô định quay lại công việc thì Chung Diệc Khả nhắn tin tới.

Cô ấy gửi một biểu tượng "mếu máo".

Phùng Chiêu hơi ngạc nhiên: [Sao thế?]

Chung Diệc Khả: [Chiêu Chiêu à, mai tớ phải họp, không đi dạo phố với cậu được rồi.]

Phùng Chiêu đè nén cảm giác hụt hẫng: [Không sao đâu, công việc là quan trọng mà.]

Chung Diệc Khả: [? Tớ có cần cậu rộng lượng đến mức ấy không?]

Không ngờ Chung Diệc Khả lại nhắn câu như vậy, khiến Phùng Chiêu hơi bối rối. Cô nghĩ một lúc rồi gõ: [Vậy thì…]

Mới gõ được một chữ, chưa kịp gửi thì đã thấy tin nhắn mới bật lên.

Chung Diệc Khả: [Nên tớ quyết định, tối nay đi dạo phố với cậu luôn nhé!]

Phùng Chiêu lập tức gõ lại: [Được.]

Chung Diệc Khả: [Nhưng cậu có thể đừng lúc nào cũng hiểu chuyện như thế được không? Nói thật đi, lúc biết tớ không đi được, cậu có buồn lắm không?]

Bàn tay đặt trên bàn phím của Phùng Chiêu khựng lại, đầu ngón tay khẽ run nhẹ.

Chưa kịp trả lời, Chung Diệc Khả lại gửi tiếp: [Không vui thì phải nói ra đấy nhé, đồng chí Phùng Tiểu Chiêu!]

Phùng Chiêu bật cười vì từ "đồng chí", nhắn lại: [Làm việc nghiêm túc vào đi, cô viện trưởng Chung.]

Chung Diệc Khả: [Tớ không muốn làm viện trưởng, chỉ muốn quay lại trường, làm một nữ sinh đại học vô lo vô nghĩ thôi.]

Chung Diệc Khả chịu ảnh hưởng từ gia đình, luôn mơ vào làm ở tòa án nên đã không đi du học như Phùng Chiêu mà học cao học ở Nam Đại. Trước khi tốt nghiệp, cô thi đỗ vào tòa án, từ đó mọi người hay đùa gọi cô là "viện trưởng Chung".

Phùng Chiêu thuận theo dòng tin nhắn: [Nữ sinh à, tối nay tớ mời cậu ăn cơm nhé.]

Chung Diệc Khả: [Cậu đúng là tốt bụng quá, nữ sinh cấp ba 18 tuổi xin nhận lòng tốt của cậu.]

Phùng Chiêu: "…"

Đúng là nói trúng tim đen, chuyện 18 tuổi đã qua từ lâu rồi còn gì!

Chung Diệc Khả: [Nam sinh cấp ba kia có đi cùng không?]

Phùng Chiêu lập tức nghĩ đến chàng "nam sinh trinh trắng" mà chỉ cần người khác liếc một cái cũng thấy thương tiếc, lạnh lùng đáp lại một chữ: [Không.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!