"Phong tế xa thẳm, chiếu sáng khắp trời cao."
Tên của Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đều xuất phát từ câu thơ này.
Phùng Chiêu từ nhỏ đã sống cùng ông bà nội, xung quanh có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, cũng có không ít người thân thiết. Trong số đó có Chung Diệc Khả và Phó Tế Hành. Thế nhưng, so với những người khác, Phó Tế Hành lại là người đặc biệt nhất. Không chỉ bởi nguồn gốc tên gọi giống nhau, mà còn bởi quãng đường đời gần như trùng khít của hai người.
Từ mẫu giáo đến đại học, thậm chí sau này ra nước ngoài du học, họ đều học cùng một trường.
Chưa từng rời xa nhau.
Hai người luôn thân thiết.
Những khoảnh khắc giống như hiện tại, cũng thường xuyên xảy ra.
Phó Tế Hành rất thích chơi bóng, mỗi lần anh chơi, chắc chắn có thể thấy bóng dáng của Phùng Chiêu quanh sân.
Thời còn là sinh viên, Phó Tế Hành chưa có vẻ lạnh lùng như bây giờ, thay vào đó là nét ngạo nghễ, trẻ trung đầy khí chất.
Sân bóng rất đông người, nhưng Phó Tế Hành luôn nổi bật. Ánh nắng phủ lên người anh, làm nổi bật gương mặt tuấn tú, cao quý. Khi cười thì vẻ lười biếng, khi không cười lại mang nét nghiêm nghị.
Có rất nhiều người tò mò về mối quan hệ giữa Phó Tế Hành và Phùng Chiêu.
Họ tưởng hai người là người yêu.
Phùng Chiêu phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm ánh mắt với Phó Tế Hành.
Anh lười biếng nói, giọng pha chút bỡn cợt: "Nhìn giống vậy à?"
Phùng Chiêu nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã."
Mọi người lập tức hiểu ra: "Thì ra là thanh mai trúc mã."
Thanh mai trúc mã.
Dùng bốn chữ này để định nghĩa mối quan hệ của họ, quả thực không gì hợp hơn.
Từ đó trở đi, mỗi khi có ai hỏi Phùng Chiêu về quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành, cô luôn gọn gàng đáp lại: "Thanh mai trúc mã."
Ánh mắt cô và Phó Tế Hành chạm nhau hồi lâu.
Phản ứng đầu tiên của Phùng Chiêu là, tự hỏi hai người đã bao lâu chưa gặp nhau rồi.
Bởi vì cách anh nói về "trước đây" và "hiện tại", khiến người ta có cảm giác như họ đã xa cách nhiều năm.
Ký ức nhanh chóng tua ngược về lần gặp gần nhất.
Một tuần trước.
Hôm đó là lễ tốt nghiệp thạc sĩ của Phùng Chiêu.
Cũng là lễ tốt nghiệp thạc sĩ của Phó Tế Hành.
Cả hai đều nhận được thư mời làm việc trước khi tốt nghiệp, và giống như trước kia, con đường của họ lại một lần nữa giao nhau, cùng làm việc ở một công ty sau khi tốt nghiệp.
Tuy nhiên, thời gian nhận việc có chút khác biệt. Phó Tế Hành vào làm từ tháng tư, còn Phùng Chiêu là giữa tháng sáu.
May mà Phó Tế Hành đã hoàn tất tín chỉ, nên anh trở về nước từ tháng tư.
Trước lễ tốt nghiệp, Phùng Chiêu đã hỏi Phó Tế Hành: "Anh có đến dự lễ tốt nghiệp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!