—
Cùng lúc đó, nhóm chat riêng của tổ dự án đang sôi sục.
Tổ dự án có hai nhóm: một là nhóm chính thức trên phần mềm nội bộ của công ty, nhóm còn lại là nhóm WeChat không có mặt các lãnh đạo, chuyên để nhân viên trút bầu tâm sự, nói xấu cấp trên.
Tổ dự án có nhiều lãnh đạo, ngoài Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự ra, còn có vài người khác nữa.
Phùng Chiêu mới vào làm hơn một tháng, thường xuyên làm việc với phòng kỹ thuật nên phát hiện rằng cách mà nhân viên ở hai bộ phận này bàn tán về sếp có chút khác biệt so với các phòng khác.
Lãnh đạo của những phòng khác thường có đủ kiểu để bị chê trách:
Không cho ăn vặt trong giờ, bắt nhân viên mua đồ nhưng không trả tiền, liên tục tổ chức tụ tập, giao việc nhiều đến mức cuối tuần phải làm thêm không công…
Nhưng Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự thì lại khác.
Chỉ có đúng một lý do khiến mọi người "buôn chuyện" về họ.
Phó Tế Hành mỗi khi nổi giận, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ dọa người, ất đáng sợ, nhưng mà, phải công nhận là anh ấy đẹp trai thật.
Thẩm Tân Tự thì dù có giận hay không, lúc nào mặt cũng lạnh tanh như tảng băng, cũng đáng sợ không kém. Nhưng mà, anh ấy cũng đẹp trai thật.
Phùng Chiêu vẫn chưa từng nhắn tin gì trong nhóm này.
Sau khi họp xong, quay lại bàn làm việc, Trần Xán Xán bỗng ghé đầu lại gần nói nhỏ: "Cậu mau xem nhóm WeChat đi."
Phùng Chiêu khó hiểu mở ra xem.
Một loạt dấu "?" khiến cô càng rối hơn.
Cô kéo tin nhắn lên xem thì thấy một dòng thế này:
[Cuộc họp vừa kết thúc, hình như anh Hành với anh Thẩm vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Hai người nói với nhau vài câu, rồi anh Hành đóng sập cửa lại. Mọi người nghĩ xem, liệu có phải hai người đó sắp đánh nhau không?]
"…"
Không ngờ chỉ một câu thế mà cả nhóm bàn tán rôm rả như đang xem phim hành động.
Phùng Chiêu thì không nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên của cô là: chắc là họ họp vẫn chưa thống nhất xong nên ở lại trao đổi tiếp.
Chỉ vậy thôi.
Phùng Chiêu chống cằm, lơ đãng nói: "Mọi người tưởng tượng phong phú ghê."
Trần Xán Xán lại nghiêm túc nói: "Cậu mới vào nên không biết thôi."
Phùng Chiêu ít thấy cô ấy nghiêm trọng như vậy, "Gì cơ?"
Trần Xán Xán hỏi: "Cậu có bao giờ thắc mắc, vì sao Thẩm Tân Tự chỉ là một quản lý sản phẩm bình thường mà ai cũng gọi là "Thẩm Tổng" không?"
Thật ra Phùng Chiêu cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng công việc cần xử lý quá nhiều nên cô không có thời gian để bận tâm đến những chuyện lặt vặt thế này.
Phùng Chiêu hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Trần Xán Xán đáp: "Vì trước đây Thẩm Tổng từng là Phó Tổng của công ty Hồi Thiên."
Phùng Chiêu ngẩn người.
Trần Xán Xán nói tiếp: "Thế cậu có biết tại sao Phó Tổng lại bị giáng chức làm quản lý sản phẩm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!