Chương 18: (Vô Đề)

"Tôi tên là Phó Tế Hành, còn cô ấy là Phùng Chiêu.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã."

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào năm tôi ba tuổi.

Còn một tuần nữa mới đến ngày khai giảng, bố mẹ đã sớm đưa tôi về nhà ông bà nội. Ở đây tôi có rất nhiều bạn, vậy mà Chung Diệc Khả lại tỏ vẻ như một người lớn, nghiêm nghị tuyên bố: "Bà ngoại tớ dạy rồi, chúng ta không phải bạn bè, mà là thanh mai trúc mã."

Không ai lại là thanh mai trúc mã mà mặt mày lấm lem toàn hạt dưa hấu khi ăn cả.

Bẩn muốn chết.

Tôi chán ghét ném hộp khăn giấy vào lòng cô bé: "Lau mặt đi."

Ngoài cửa vang lên những âm thanh ồn ào, bà đang bổ dưa trong bếp cũng bước ra xem, tôi theo sau bà.

Những người thợ chuyển nhà đi lại tất bật trong hành lang. Căn nhà đối diện vốn để không từ lâu nay chất đầy hành lý.

Một ông nội từ trong nhà bước ra, bà tôi vừa nhìn thấy đã vui mừng reo lên: "Ông Phùng, ông dọn về sống rồi à?"

Ông mỉm cười: "Ừ, con bé Chiêu Chiêu cũng đến tuổi đi học rồi, chúng tôi định cho cháu học ở đây." Sau đó, ông gọi to vào trong nhà: "Chiêu Chiêu…"

Chiếc cổ tôi ngẩng lên nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.

Người đông, khung cảnh lộn xộn, mấy thùng hành lý còn cao hơn cả tôi.

Tôi phải ngẩng đầu mới thấy được mọi thứ, nhưng khi nhìn cô bé ấy, tôi không cần phải làm vậy.

Cô bé mặc chiếc váy liền trắng, mái tóc hơi rối, trông như vừa tỉnh ngủ, trên đầu cài một chiếc kẹp nơ hình bướm.

Vì gia đình vẫn đang dọn dẹp, nhà cửa bụi bặm bừa bộn.

Bà tôi bảo tôi dẫn Chiêu Chiêu về nhà chơi, tôi không nói gì.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy bản thân thật nhu nhược, cứ đứng đực ra nhìn cô bé đến mức người bên cạnh nói gì cũng chẳng nghe thấy.

Cô bé ngoan lắm, bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi: "Anh A Hành ơi."

Đó là câu đầu tiên cô bé nói với tôi.

Tôi dắt cô bé về nhà.

Hôm ấy tôi và cô bé chẳng nói với nhau mấy câu, vì Chung Diệc Khả nói nhiều quá.

Hai người họ như thể vừa gặp đã thân, nắm tay ríu rít suốt, tôi chẳng chen vào được, chỉ đành vào bếp lấy thêm hai miếng dưa hấu đem ra.

Chung Diệc Khả giành lấy miếng dưa trên tay tôi, đưa cho Phùng Chiêu. Tôi thật sự cạn lời.

Nhưng Phùng Chiêu nhận lấy dưa, mỉm cười với tôi: "Cảm ơn anh A Hành."

Tôi bối rối cúi đầu: "Không có gì."

Nhưng Chung Diệc Khả thật sự rất phiền, cô ấy hét toáng lên: "Phó Tế Hành, cậu đỏ mặt rồi đúng không?"

"…" Tôi nào dám thừa nhận, quay mặt đi, giọng lạnh tanh: "Không có, đừng nói linh tinh."

Hai người họ ăn dưa hấu.

Tôi ngồi cạnh Phùng Chiêu, lén đưa mắt nhìn cô bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!