Chương 16: (Vô Đề)

"Sao em biết anh có dáng người đẹp?"

"Tối hôm đó anh ở lại nhà em, em lén nhìn anh tắm."

Chỉ trong tích tắc, hai câu nói ấy xâm chiếm toàn bộ tâm trí của Phùng Chiêu.

Cô thật sự không ngờ, hai câu tưởng chừng vu vơ ấy lại là chìa khóa giải mã toàn bộ câu chuyện.

Mọi thứ giờ đây bỗng chốc sáng tỏ.

Phùng Chiêu đã tò mò về cơ thể của cậu bạn thanh mai trúc mã suốt một thời gian dài. Khi Phó Tế Hành đến nhà cô mượn phòng tắm, cô đã lén nhìn trộm anh tắm, mê mẩn vẻ đẹp cơ thể anh. 

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô còn lấn tới hơn, giả vờ ngủ để tiếp cận gần hơn, chỉ để được chiêm ngưỡng thân hình sáu múi của anh ở khoảng cách gần nhất.

"…"

Ánh mắt Phùng Chiêu dừng lại trên khuôn mặt Phó Tế Hành.

Trong tình huống hiện tại, gương mặt có lẽ là nơi an toàn nhất để nhìn.

Phó Tế Hành vừa tắm xong, tóc còn ướt, phần mái được vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng đến ngỡ ngàng. Hàng lông mày rậm, lông mi đen thẫm thấm nước khiến anh trông có phần dịu dàng hơn thường ngày.

Tâm trí Phùng Chiêu rối như tơ vò, trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, cô chợt thấy… gương mặt ấy hình như cũng chẳng còn an toàn nữa.

Nhưng những chỗ khác thì càng không thể nhìn!

Khuôn mặt chỉ đơn thuần là đẹp, còn những nơi khác lại đầy cám dỗ và gợi cảm.

Vì vậy, ánh mắt cô đành ngoan ngoãn dừng lại trên mặt anh. Cô quyết định đứng ở "đỉnh cao đạo đức" để chất vấn: "Sao em lại nằm trên giường anh? Nói trước là em không có tật mộng du đâu đấy."

"Anh bế em sang giường anh." Phó Tế Hành trả lời rất thẳng thắn.

"Sao anh lại bế em sang đó?" Cô không hiểu.

"Em xem phim mà ngủ gật, cái ghế sofa thì bé tí. Anh thấy em ngủ như vậy không thoải mái, nên mới tốt bụng bế em sang giường anh." Anh nhướng mày. "Tốt bụng mà bị hiểu lầm là ý đồ xấu, đúng là lòng tốt bị biến thành gan lừa."

"Anh không thể gọi em dậy à?"

"Em nghĩ anh không gọi à?" Giọng anh vẫn bình thản.

"…" Phùng Chiêu bắt đầu nghi ngờ chính mình. "Em ngủ say đến mức đó thật sao?"

Giọng Phó Tế Hành lười nhác: "Anh suýt nữa thì cầm loa hét bên tai em rồi."

"…"

Trong ấn tượng của cô, cô rất khó ngủ ở nơi lạ, nếu không phải quá mệt thì chẳng bao giờ ngủ được trên giường người khác, lại còn ngủ say đến thế.

Phùng Chiêu nghi ngờ anh đang bịa chuyện.

Ngay lúc này.

Giọng Phó Tế Hành vang lên, uể oải: "Nhìn đủ chưa?"

"Hả?"

Phùng Chiêu bừng tỉnh, không biết từ lúc nào, ánh mắt cô đã lướt xuống…dừng lại ở ngực anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!