Sự im lặng lại phủ kín một lần nữa.
Bầu không khí trong xe dường như vì một câu nói của Phó Tế Hành mà thoáng chốc trở nên mờ ám, mang theo chút tình ý mơ hồ.
Nhưng cũng có thể là không.
Vì Phùng Chiêu, người đang ngồi ở ghế phụ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sáng trong, hoàn toàn không có chút dao động nào sau lời nói kia của Phó Tế Hành.
Trái lại, ở đầu dây bên kia, Đặng Khiêm như vừa nghe được tin tức chấn động địa cầu. Hắn hít một hơi lạnh, giọng đột ngột cao vút, vô cùng kích động:
"Anh! Anh đang yêu à? Là cô gái mà anh theo đuổi trước đây phải không? Không phải anh từng nói cô ấy trông bình thường thôi sao? Mà anh lại thích cô ấy thật à?"
"…"
Câu hỏi ấy khiến Phùng Chiêu chú ý. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Tế Hành.
Bốn mắt chạm nhau.
Phùng Chiêu không lên tiếng, chỉ mấp máy môi, ra dấu không lời: Anh cũng có lúc chủ động theo đuổi người ta sao?
"…" Phó Tế Hành khựng lại, không đáp lời cô. Anh đè nén sự bực bội, quay sang nói với Đặng Khiêm:
"Tôi từng nói cô ấy bình thường bao giờ?"
"À, là em nhớ nhầm," Đặng Khiêm cười toe toét, "Anh chỉ từng bảo cô ấy không đẹp bằng Phùng Chiêu. Thế nên em từng nghi ngờ anh thay lòng đổi dạ, thích Phùng Chiêu mất rồi."
Phùng Chiêu hơi sững người.
Phó Tế Hành mím chặt môi, giọng nói mang theo ẩn ý khó đoán: "Vậy ai đẹp hơn, thì tôi nhất định phải thích người đó sao?"
"Cũng không hẳn là vậy," Đặng Khiêm bị thuyết phục phần nào, liền chuyển hướng: "Thế tức là… anh thật sự đang yêu à?"
"Tôi yêu đương mà cũng phải báo cáo với cậu à?" Phó Tế Hành cười lạnh.
"Không, không phải thế… nhưng nếu anh nhất định muốn báo cho em, thì em cũng đâu ngại."
Không rõ là Đặng Khiêm đầu óc có vấn đề hay do bộ phận của họ vốn chẳng phân biệt cấp trên cấp dưới rõ ràng, nên lời lẽ cứ huênh hoang như thế.
Phó Tế Hành thấy nói chuyện không nổi nữa, dứt khoát cúp máy.
—
Trong xe, hai người im lặng thật lâu.
Phó Tế Hành tiếp tục lái, còn Phùng Chiêu ngồi ghế phụ, cúi đầu nhắn tin với Chung Diệc Khả.
Phùng Chiêu: [Hình như Phó Tế Hành đang theo đuổi ai đó.]
Chung Diệc Khả trả lời rất nhanh: [Nam hay nữ?]
Phùng Chiêu: [?]
Chung Diệc Khả: [Ừm… hỏi thế hơi mạo muội thật, để tớ đổi câu khác.]
[Cậu ấy đang theo đuổi cậu hay ai khác?]
Phùng Chiêu: "…"
Câu hỏi này chẳng phải cũng rất mạo muội sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!