Beta: Phong Tâm
—
Không gian xung quanh phút chốc trở nên tĩnh lặng.
Phùng Chiêu cũng chẳng rõ là vì lời mình vừa nói quá bất ngờ đến mức khiến người ta không tin nổi, nên ai nấy mới im lặng như vậy, hay vì một lý do nào khác.
Cô khẽ liếc mắt về phía ngoài vách kính, nơi có Phó Tế Hành.
Chưa kịp liếc hết, bóng dáng anh đã thoáng qua ngoài cửa phòng họp, rồi nhanh chóng khuất dạng, bước chân vội vã.
Có lẽ vì vừa mới bịa chuyện liên quan đến anh, chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi, Phùng Chiêu đã thấy chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Vài giây sau…
Trần Xán Xán nhìn Phùng Chiêu với ánh mắt đầy cảm thông: "Bảo sao em không thích kiểu anh hàng xóm. Nếu là chị, chị cũng chẳng thích được. Ngoài đời gặp một anh hơi mập mạp thì còn chịu được, nhưng mà nghĩ đến chuyện đối phương là anh trai hàng xóm, lại còn là người mình yêu online, mà bị béo phì thì… Không béo phì thì chắc cũng còn yêu đương được chút ít, đúng không Phùng Chiêu?"
Phùng Chiêu ngập ngừng: "Chắc cũng không được đâu? Từ bé đến giờ em đã gọi anh ấy là anh rồi, trong lòng em, anh ấy cũng giống như anh ruột của mình vậy. Nếu mà yêu nhau, sẽ có cảm giác như đang hẹn hò với anh ruột mình…"
"Thế chẳng phải càng k*ch th*ch sao?" Trần Xán Xán càng nói càng hào hứng, "Giống như mấy cặp giả anh em nhưng lại yêu nhau, đúng là vừa cấm kỵ vừa hấp dẫn. Hồi đó anh còn đề xuất đổi "anh hàng xóm" thành anh trai không cùng huyết thống trong gia đình tái hôn cơ, nhưng mà mọi người không ai đồng ý."
"Yêu đương bình thường thì đương nhiên đáng mơ ước rồi, nhưng yêu đương lệch chuẩn mới thật sự khiến người ta tim đập chân run!"
Suốt khoảng thời gian sau đó, Trần Xán Xán cứ thao thao bất tuyệt kể về những kiểu tình yêu "k*ch th*ch" trong mắt cô ấy, còn tha thiết đề nghị mọi người bổ sung thêm một thiết lập "người yêu ảo".
"…"
Nhưng đề xuất của Trần Xán Xán đã bị bác bỏ không biết bao nhiêu lần trong các cuộc họp trước đó, nên dù cô có nói nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Huống hồ, người có quyền quyết định là Thẩm Tân Tự lại không có mặt ở công ty, bất kỳ quyết định lớn nào cũng cần phải có sự đồng ý của anh ấy.
Đợi đến lúc Trần Xán Xán nói đến mệt rồi, Phùng Chiêu mới kịp thời kéo chủ đề quay lại phần cơ sở dữ liệu AI.
Cô chiếu thêm nhiều đoạn tin nhắn để chứng minh dữ liệu hiện tại đã có vấn đề, yêu cầu mọi người tái tổng hợp và thu thập lại dữ liệu từ đầu.
Cuộc họp dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc.
Phùng Chiêu và Trần Xán Xán cùng trở về bàn làm việc.
Trần Xán Xán vẫn còn chìm trong cảm xúc dâng trào, chẳng buồn làm việc, cô kéo tay Phùng Chiêu: "Em không thấy đề xuất của chị rất hay sao?"
Phùng Chiêu giữ thái độ khách quan, trả lời tỉnh táo: "Hay là em làm khảo sát thị trường thử nhé? Nếu phản hồi tốt, em sẽ nói lại với Thẩm Tổng."
"Biết ngay là kết bạn với em không sai mà." Trần Xán Xán cười tít mắt, cầm cốc nước định uống thì mới phát hiện đã cạn sạch, "Chị đi lấy nước, em có muốn uống không? Chị rót luôn cho."
"Không cần đâu." Phùng Chiêu nói, "Em đi cùng chị."
Sắp đến khu vực pha trà, Phùng Chiêu để ý thấy bên trong có người.
Phó Tế Hành đang đứng trước máy pha cà phê, chăm chú thực hiện từng thao tác: xay hạt, nén bột, cho vào máy, đánh sữa. Mỗi bước đều thành thục, gọn gàng, liền mạch không một chút ngập ngừng.
Bước chân Phùng Chiêu khựng lại, có chút do dự, như muốn rút lui.
Trần Xán Xán chớp chớp mắt: "Đây còn là khu vực pha trà nữa à? Cảm giác như đang đứng trong một quán cà phê cao cấp ấy."
Phùng Chiêu: "…"
Trần Xán Xán thì thầm: "Không biết em có từng xem kiểu video ấy chưa, một anh chàng cơ bụng sáu múi, c** tr*n, chỉ mặc tạp dề cà phê, đứng sau quầy pha cà phê cho mình."
"…" Phùng Chiêu mím môi, "Em chưa từng thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!