Chương 13: (Vô Đề)

Nửa phút trước, Phó Tế Hành còn dễ dàng nhắc lại chuyện hồi nhỏ mà đến chính Phùng Chiêu cũng chẳng nhớ nổi, để khoe trí nhớ siêu phàm của mình, đồng thời tố cô hồi nhỏ đãng trí đến mức nào.

Ai mà ngờ, chớp mắt một cái, tình thế đã đảo chiều.

"Hồi nhỏ ai là người hay quên chìa khóa, không về được nhà, lần nào cũng phải sang nhà anh trú tạm?"

Anh chỉ đơn giản nêu một câu hỏi.

Nhưng Phùng Chiêu thì hỏi liên tiếp, mỗi câu đều đâm thẳng vào tim.

Vừa đáp trả từng chữ một, cô còn không quên châm chọc từng câu.

"…"

Trong mắt Phó Tế Hành thoáng qua một tia bối rối khó nhận thấy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh xoay người, cảm xúc ấy đã biến mất.

Anh đứng trong nhà Phùng Chiêu, lưng dựa vào cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống.

Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, mí mắt mỏng cụp xuống kéo theo đường cong dài nơi khóe mắt, toát ra vẻ lạnh lùng ngạo nghễ.

"Thế tối nay anh ngủ đâu?" Anh hỏi mà không hề mang chút vẻ ngại ngùng của kẻ đến ở nhờ, cằm hơi hất lên, trông nhàn tản như thể Phùng Chiêu đã long trọng mời anh qua đêm vậy.

"…" Cả đời Phùng Chiêu chưa từng gặp ai mặt dày hơn thế. Cô nhìn anh đầy nghi ngờ: "Anh thật sự không mang theo chìa khóa à?"

"Không." Phó Tế Hành bật cười tự giễu. "Ai mà ngờ gió tà lại nổi đúng lúc."

Im lặng hai giây.

Phùng Chiêu không hiểu nổi: "Anh lắp cả khóa vân tay cho nhà em, sao không đổi cả khóa nhà mình đi?"

"Hết tiền rồi." Phó Tế Hành lười biếng nói. "Dạo này hơi kẹt."

"Anh có thu nhập gấp mười lần em." Phùng Chiêu không nhịn được nhắc.

"Thẻ lương anh để ở nhà bố mẹ rồi." Phó Tế Hành thản nhiên nói tiếp. "Với cả anh chưa liên kết ví."

"…" Biết rõ vị thiếu gia này xưa nay chẳng mấy để tâm đến tiền bạc, Phùng Chiêu cũng đành chấp nhận lý do đó, tạm gác chủ đề. Cô khó hiểu: "Anh qua nhà em tắm mà cũng không mang theo đồ thay à?"

"Anh sợ em không đồng ý."

"Thì đúng là em không muốn đồng ý thật."

"Thế sao vẫn đồng ý?" Đôi mắt Phó Tế Hành khẽ nheo lại, vẻ mặt chẳng đứng đắn gì cho cam. "Lo anh tắm nước lạnh rồi ốm?"

"Không phải," Phùng Chiêu thành thật, "Em sợ anh mách ông bà nội em, nói em không có chút thương cảm người khác."

"…"

Phùng Chiêu khẽ thở dài, rồi bất ngờ đứng dậy vào phòng.

Lúc trở ra, tay cô cầm theo một chiếc áo.

"Lúc dọn dẹp em tìm thấy cái này, hình như là áo anh mặc hồi cấp ba. Không rõ sao lại rơi ở đây. Ban đầu định trả anh, mà tuần này bận quá nên quên." Cô nói, "Anh tắm xong thì mặc tạm cái này nhé."

Phó Tế Hành nhận lấy, cười khẽ rồi hỏi: "Không có cái quần nào của anh rơi ở đây à?"

"Không có." Phùng Chiêu không nhịn được phản bác, "Đây là nhà em. Việc có đồ của anh ở đây đã là chuyện lạ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!