—
Phùng Chiêu thật ra không sợ Phó Tế Hành bị cảm.
Cô sợ là, nếu Phó Tế Hành cảm lạnh rồi, thế nào cũng gọi điện mách lẻo với ông bà nội cô.
Ai mà không biết, anh ấy vốn có "tiền án" phóng đại chuyện bé xé ra to để mách người lớn cơ chứ.
…
Đó là vào khoảng năm lớp 10.
Trường chuyên thì chẳng thiếu gì học sinh giỏi, nhưng khi Phùng Chiêu vừa nhập học vẫn khiến cả trường xôn xao một phen.
Bởi cô không chỉ là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố, mà còn sở hữu một gương mặt trong trẻo xinh xắn. Dáng người cao ráo, bộ đồng phục vốn bị cả nhóm học sinh trường chuyên chê là xấu xí, mặc lên người cô lại trở nên thanh thoát, sạch sẽ đến lạ kỳ.
Mỗi lần ra chơi, lại có một nhóm học sinh từ lớp khác tụ tập trước cửa lớp họ.
Không cần hỏi cũng biết, qua khung cửa kính hành lang nhìn vào, có hai người thu hút mọi ánh mắt.
Một là Phùng Chiêu.
Người còn lại chính là Phó Tế Hành, cậu bạn ngồi ngay sau lưng cô.
Phùng Chiêu trước giờ không để tâm đến mấy chuyện ấy, ngược lại, Phó Tế Hành thì rất rảnh rỗi mỗi giờ nghỉ, chân dài vắt ngang bàn, thỉnh thoảng lại đá đá vào ghế cô, tay thì nghịch ngợm không yên, lúc thì kéo tóc, lúc thì lắc lắc mái tóc dài của cô.
"Phó Tế Hành." Phùng Chiêu quay người lại, "Cậu ngồi cho nghiêm chỉnh được không?"
"Không được." Tuy nói vậy, nhưng chân tay anh vẫn thu về, tựa người ra sau, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, giọng điệu cũng lơ đãng, "Ngoài kia sao có nhiều thằng con trai đến nhìn cậu thế?"
"Tôi thấy toàn là con gái đến nhìn cậu." Phùng Chiêu quay đầu lại.
"Đừng có bịa đặt, ngoài kia toàn mấy thằng con trai đến ngắm cậu." Phó Tế Hành phủi sạch liên quan.
Trường chuyên nổi tiếng nghiêm khắc, quy định rõ ràng cấm yêu sớm, ai bị phát hiện thì sẽ bị đuổi học ngay.
Vì vậy, dù Phùng Chiêu đi đến đâu cũng được nhiều ánh mắt dõi theo, nhưng chưa từng có ai dám công khai theo đuổi cô.
Thế nhưng, nội quy trường chỉ quản được học sinh trong trường, đâu thể kiểm soát được chuyện bên ngoài.
Hôm đó là ngay trước kỳ nghỉ Quốc khánh.
Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đều về quê ông bà, còn Chung Diệc Khả thì đi hướng khác, nên ba người chia tay nhau ở cổng trường.
Hai người họ đi song song trên đường về, vừa đi được một đoạn thì gặp một người bạn của Phó Tế Hành. Anh dừng lại nói chuyện, đường tan học đông đúc, bước chân của hai cậu con trai lại lớn, còn Phùng Chiêu thì mải nghĩ đến lịch trình nghỉ lễ, nên bước đi chậm dần, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại sau.
Lúc nhận ra mình bị tụt lại, Phùng Chiêu lấy điện thoại định gọi cho Phó Tế Hành.
Đúng lúc đó, có một người xuất hiện trước mặt.
Anh ta cao, lưng rộng.
Phùng Chiêu hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên không phải là Phó Tế Hành.
Chàng trai ấy trông khá thư sinh, sạch sẽ, có vẻ là lần đầu làm chuyện này nên có chút lúng túng, hai má ửng đỏ: "À… chào cậu, cậu có người yêu chưa? Tôi có thể xin WeChat của cậu được không?"
"…" Phùng Chiêu khựng lại một chút, "Tôi chưa có người yêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!