—
"……"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ một hai giây, cả hai đều im lặng.
Giọng Phó Tế Hành vừa ngông nghênh vừa khiến người ta muốn đánh, lại dửng dưng như thể đang chất vấn Phùng Chiêu: "Tại sao em chỉ phủ nhận anh không phải là bạn trai ảo? Chẳng lẽ anh là bạn trai em?"
Ngay sau đó, như để chứng minh những gì Phùng Chiêu tưởng tượng là thật, Phó Tế Hành lại gửi thêm một tin nhắn.
Vẫn là kiểu công tử con nhà giàu tự luyến, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc và đàng hoàng: "Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã thôi, hiểu chưa?"
Chỉ còn thiếu mỗi câu: "Tuy anh là đại soái ca, em là đại mỹ nhân, nghe qua rất xứng đôi, nhưng sự xứng đôi của chúng ta chỉ dừng lại ở thanh mai trúc mã. Quen nhau từng ấy năm, nếu em là người đàng hoàng thì đừng nên có ý nghĩ kỳ quặc về chuyện muốn lột đồ người từng giúp em mặc quần áo hồi bé."
Thật chẳng biết một người như anh sẽ động lòng trước kiểu người nào.
Cô gái nào mà bị tên công tử ngông nghênh này để mắt tới, đúng là xui xẻo tám kiếp.
May mà anh chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện yêu đương kiểu lâu ngày sinh tình.
Nếu không thì với tư cách là người ở cạnh anh lâu nhất, Phùng Chiêu ngày nào sống cũng nơm nớp lo sợ.
Phùng Chiêu: [Có khi nào…]
Phùng Chiêu: [Anh không phải là đàn ông?]
Phó Tế Hành: [?]
Phùng Chiêu không muốn dây dưa với anh về chuyện này thêm, cô nhanh chóng quay lại chủ đề chính của cuộc trò chuyện: [Hôm nay anh thật quá đáng.]
Phó Tế Hành: [Em cũng quá đáng.]
Phùng Chiêu không ngờ anh lại nhỏ nhen như vậy: [Em chỉ bảo anh dùng phần mềm chat nội bộ của công ty để nhắn với em trong giờ làm thôi mà, thế mà cũng gọi là quá đáng à?]
Phó Tế Hành không trả lời ngay.
Đúng lúc đó Trần Xán Xán tìm Phùng Chiêu để bàn công việc, cô tạm đóng khung chat với Phó Tế Hành lại và quay sang nói chuyện với chị ấy. Đến khi bàn xong việc, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ làm.
Phùng Chiêu mở lại WeChat, thấy Phó Tế Hành vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Nghĩ đến chuyện chiều nay anh ta suýt nữa thì để lộ mối quan hệ giữa hai người, Phùng Chiêu quyết định một cách có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại khá tùy hứng: [Tuyệt giao.]
Lần này, Phó Tế Hành trả lời ngay lập tức: [Lại tuyệt giao nữa? Em tốt nghiệp mẫu giáo chưa đấy?]
Phùng Chiêu: [Trẻ con mẫu giáo còn biết giữ lời nữa là.]
Phó Tế Hành: […]
Phó Tế Hành: [Đã tuyệt giao rồi thì lát nữa xuống ngồi xe anh về nhớ trả tiền xe đấy.]
Phùng Chiêu nghiêm túc đáp: [Em sẽ bắt taxi về.]
Phó Tế Hành: [Em nghiêm túc thật à?]
Phó Tế Hành: [Phùng Chiêu.]
Phó Tế Hành: [Tốt nhất là mai em cũng đừng ngồi xe anh đi làm.]
Phùng Chiêu chớp mắt, nhắc anh: [Mai là thứ bảy, được nghỉ.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!