Chương 10: (Vô Đề)

Gần đến giờ tan ca, không khí trong văn phòng như được khuấy động bởi một niềm hứng khởi khó tả.

Cái cảm giác phấn chấn, háo hức ấy không hề xuất hiện từ thứ hai đến sáng thứ sáu, chỉ có vào chiều thứ sáu mới thấy.

Phùng Chiêu bỗng nhiên thấy mình như đang quay trở lại thời trung học.

Thứ hai vừa đặt chân tới trường, mọi người đã mong đến thứ sáu tan học. Hai tiết học cuối chiều thứ sáu, chẳng mấy ai tập trung nghe giảng, ai cũng có mặt trong lớp nhưng tâm trí thì chẳng biết đã lang thang nơi đâu.

Chiều nay không có cuộc họp, Phùng Chiêu ngồi chán nản ở chỗ làm, vừa tán gẫu với "người yêu thứ hai" của mình.

Người yêu thứ hai là cậu em trai trẻ trung, vui vẻ.

Phùng Chiêu không có nhiều thời gian trò chuyện với cậu em, chủ yếu vì cậu em tuy vui tính nhưng cư xử chưa được lịch sự lắm.

Phùng Chiêu nhắn: [Thứ sáu rồi, mai kia không phải đi làm thật tuyệt.]

Cậu em đáp lại: [Chết tiệt, sướng thật.]

Phùng Chiêu: […]

Nghe có gì đó hơi lạ lạ sao ấy?

Cô chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bất lực.

Bên cạnh, Trần Xán Xán bất chợt lên tiếng: "Chết tiệt, lại bị đứng máy rồi."

Phùng Chiêu nhướn mày, quay sang nhìn cô: "Sao thế?"

"Chương trình bị treo, không biết lỗi ở đâu, chị đang nhắn cho bộ phận kỹ thuật rồi." Trần Xán Xán vừa gửi tin nhắn vừa than thở, "Sắp tan ca rồi mà tự nhiên lại xuất hiện lỗi, chắc hệ thống cố tình làm khó."

Cả nhóm dự án đều trong chung một nhóm chat, tin nhắn của Trần Xán Xán vừa gửi đi thì Phùng Chiêu cũng nhận được thông báo.

Chẳng bao lâu, nhóm dự án phản hồi: [Đến đây.]

Khi Phùng Chiêu đi lấy nước ở phòng pha trà, về đến chỗ thì thấy ghế của mình đã bị chiếm.

Máy lạnh trung tâm công ty thi thoảng bật hơi lạnh quá mức, nên Phùng Chiêu có sẵn một chiếc áo khoác nỉ màu xám để mặc khi lạnh, khi không mặc thì treo trên tựa ghế.

Nhờ chiếc áo khoác trên ghế, cô nhanh chóng nhận ra chiếc ghế của mình.

Giờ đây, có người đang ngồi trên ghế ấy.

Nhìn rõ người đó, Phùng Chiêu im lặng đứng yên, dừng bước.

Bên cạnh, Trần Xán Xán đứng lên, và chỗ cô ấy cũng có người ngồi.

Người đó gầy, da trắng, đeo kính gọng đen. Phùng Chiêu nhớ ra tên cậu là Đặng Khiêm, cùng trường đại học với cô, nhỏ hơn cô hai khóa nhưng vào công ty Hồi Thiên sớm hơn một năm, trong công việc, cậu là tiền bối của cô.

Trần Xán Xán chống tay lên hông, đứng giữa hai người ngồi mà van nài: "Có sửa được không? Tôi phải hoàn thành xong mới được tan làm."

Đặng Khiêm chỉnh lại kính, gõ phím liên tục.

Lát sau, cậu cau mày, run run nói hai từ: "Lão đại…"

Phó Tế Hành đứng thẳng người, lại gần Đặng Khiêm, hơi cúi người, tay dài vòng qua vai anh, gõ bàn phím.

Nhìn tư thế có phần khó chịu đó, Đặng Khiêm vội đứng dậy nhường chỗ cho anh, vừa nhấc mông lên thì bỗng cảm thấy một trọng lượng nặng đè lên vai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!