Tháng sáu đầu hè, mùa hạ khẽ khàng ghé đến.
Ánh nắng xuyên qua tán cây xanh rậm rạp, lặng lẽ phủ lên bức tường ngoài khu tập thể giảng viên Đại học Nam Thành.
Ve kêu râm ran, xen lẫn tiếng máy điều hòa chạy đều đều, khiến người ta khó lòng nhận ra âm thanh nào là của mùa hè, âm thanh nào là của đời sống.
Một buổi trưa mơ màng, đến cả khuôn viên trường vốn luôn nhộn nhịp cũng trở nên yên ắng lạ thường.
Thế mà Phùng Chiêu lại đang bận rộn không ngừng tay, hết mang những thùng đồ đựng quần áo vào phòng ngủ, lại lấy từng món ra cẩn thận sắp xếp vào chiếc tủ quần áo vừa được lau dọn sạch sẽ.
Cánh cửa phòng khi thì đóng lại, khi lại mở ra.
Một người nữa bước vào phòng.
Phùng Chiêu ngẩng lên nhìn về phía cửa, là cô bạn thân của cô, Chung Diệc Khả.
Hôm nay Phùng Chiêu chuyển nhà, vừa hay lại trùng vào ngày thứ bảy, Chung Diệc Khả được nghỉ nên tranh thủ sang giúp.
"Tớ tìm thấy cái này hay lắm."
Vừa nói, Chung Diệc Khả vừa giơ món đồ trong tay lên, ánh mắt rạng rỡ như vừa nhặt được báu vật. Đó là một chiếc hộp sắt cũ kỹ mang đậm dấu ấn thời gian, viền hộp đã hoen gỉ.
Trước bảy tuổi, Phùng Chiêu sống cùng ông bà nội trong khu tập thể này, sau đó thì chuyển đi nơi khác.
Ký ức đã quá xa vời, nên khi nhìn chiếc hộp sắt ấy, cô cảm thấy xa lạ nhiều hơn là thân thuộc.
Cô vừa tiếp tục gấp quần áo, vừa hỏi với giọng dửng dưng: "Cậu moi được nó ở đâu đấy?"
"Từ trong kệ sách ấy." Chung Diệc Khả phấn khích như vớ được kho báu, giọng tràn đầy thích thú. "Trong này còn có cả bộ bài tarot nữa. Dạo này rảnh, tớ cũng học được sơ sơ. Hay là để tớ xem thử cho cậu nhé?"
"Được thôi, cậu định xem về chuyện gì?"
Chung Diệc Khả thốt ra hai chữ đầy ngụ ý: "Tình duyên."
"…"
Trong phòng im lặng mấy giây.
Phùng Chiêu nghiêng đầu liếc cô bạn một cái: "Hay là đổi sang xem tài lộc đi?"
Chung Diệc Khả bất mãn: "Cậu có thiếu tiền đâu mà xem tài lộc."
Phùng Chiêu: "…"
Chung Diệc Khả lảm nhảm: "Đêm qua tớ ngắm sao, thấy sao Hồng Loan của cậu đang chuyển động. Cô gái nhỏ ơi, chuyện tình cảm của cậu sắp có biến chuyển lớn đấy, hoặc là yêu, hoặc là cưới."
Nghe hết lời cô bạn nói, gương mặt Phùng Chiêu chỉ còn lại vẻ bất lực: "Cậu học tarot hay học bói toán vỉa hè vậy?"
"…"
"Tớ thấy cậu không giống thầy tarot, mà giống mấy ông thầy phán dạo hơn."
"…"
Chung Diệc Khả bị chặn họng, mất mấy giây mới cãi lại được: "Thì bói toán với tarot cũng na ná nhau thôi, chỉ khác là một cái của phương Tây, một cái là truyền thống ông cha để lại." Rồi cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Tóm lại hôm nay tớ nhất định phải xem tình duyên cho cậu!"
Cô lấy bộ bài tarot ra, trải lên giường, bảo Phùng Chiêu rút ba lá.
"Tớ đang bận." Phùng Chiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục gấp áo quần. "Nếu cậu rảnh rỗi quá thì gọi thợ đến sửa máy nước nóng đi. Hỏng mấy hôm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!