Chương 9: (Vô Đề)

Sau khi ta sinh hạ Hi Hoa mấy ngày, Tề Kha lấy lí do thăm tiểu công chúa, tới cung Hoàng hậu mấy lần.

Dường như muốn ở lại.

Hắn cực kỳ ân cần, Cự Nhi mang theo thuốc bổ tới, hắn còn đích thân nấu canh đút cho ta uống. Hắn nói cùng ta có nhi có nữ, đã là vui mừng mỹ mãn.

Kỳ thật hoàn cảnh giống hệt những năm trước.

Chỉ là cảnh còn người mất, mà ta không muốn hồi tâm chuyển ý chút nào.

Lúc ta quan tâm ngươi, ngươi phái thái giám đưa tới một bình hoa ta có thể trân quý thật lâu; nhưng lúc ta không thèm quan tâm ngươi, dù ngươi chịu thương chịu khó trước mặt ta, ta cũng không cần.

Cự Nhi thông tuệ hiểu biết từ nhỏ, luôn thân thiết với ta, ung dung vạch trần Tề Kha: "Phụ hoàng thật sự yêu thương Hi Hoa muội muội. Trước kia mẫu hậu hoài thai mấy tháng chưa từng tới thăm, Hi Hoa sinh ra còn chưa đến mười ngày, đã muốn đạp vỡ bậc cửa, làm nhi tử rất hâm mộ."

Mấy năm nay Cự Nhi chăm chỉ khắc khổ, trung nghĩa hiếu thuận, giữa đường nhảy ra một sủng phi không danh không họ, muốn phế vị trí Thái Tử của hắn, làm sao tim hắn không nguội lạnh.

"Hoàng Thượng, đừng trách Cự Nhi lỡ lời, dù sao hắn cũng đã lớn, luôn có chút bốc đồng." Ta nhìn bóng dáng bận rộn của Tề Kha, thấy hắn nịnh nọt nói "Không quan trọng".

"Hoàng Thượng, lúc phụ tá chính sự khi người còn là Thái tử, cũng bằng tuổi Cự nhi hiện giờ sao?"

Nghe được lời này của ta, hắn suýt làm rơi chén thuốc, ý cười đông cứng trên mặt.

"Thần thiếp ở bên cạnh người, nhớ rất rõ ràng."

"Mọi chuyện giữa Hoàng thượng và thần thiếp, thiếp đều nhớ kỹ, một điểm cũng không dám quên."

Nếu ta đã gánh chịu cái danh yêu hậu, không bằng thật sự làm gì đó cho đúng với danh.

Bằng không chẳng phải là bạc đãi chính mình?

"Hoàng hậu......"

"Thanh Yến."

Tề Kha cúi đầu.

Hắn hiếm khi gọi tên của ta, hiếm khi hạ thấp như vậy.

"Nếu ta nói, ta cũng nhớ rõ thì sao? Ta cũng ——"

"Hoàng thượng" ta ngắt lời hắn nói: "Người nên tự xưng là "trẫm", đừng học đường ngang ngõ tắt, đi lầm đường."

Cứ coi như Trịnh Hân Du xuyên qua đi, vậy còn ngươi? Ngươi luôn là người ở đây như chúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của nơi này chứ?

Đôi mắt của Tề Kha lập tức đỏ lên, bàn tay còn lại của hắn nắm lấy cổ tay ta, không thể kiểm soát được mà run rẩy.

Ta đột ngột hỏi: "Hoàng thượng, người có hối hận không?"

Tề Kha giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, hắn không dám nhìn ta, gật đầu thật mạnh, cố kìm nước mắt.

Thấy ta không nói chuyện, hắn có chút nôn nóng, vội hỏi ta: "Hiện tại trẫm liền hạ lệnh cho thái tử phụ tá, hoàng hậu có hài lòng không?"

"Là vì triều chính, không phải vì ý muốn của thần thiếp." Ta nghiêng người chăm chú nhìn Tề Kha, khuôn mặt đó thật sự già đi rất nhiều.

Những niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ đều là thật, và chàng thiếu niên ấy trong ký ức tươi đẹp của ta cũng vậy.

Nhưng quá khứ, vĩnh viễn chỉ là quá khứ.

Cây cầu độc mộc không thể quay ngược này là do chính hắn tạo ra cho ta, một mình ta bước đi, về sau sẽ không sánh bước cùng hắn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!