Sự việc ta phạt quỳ Trịnh Hân Du truyền ra ngoài cung, nghe nói không ít người oán trách ta va chạm Thánh Nữ.
Vào ngày cứu trợ cuối cùng, theo kế hoạch ban đầu, hoàng đế và hoàng hậu sẽ trực tiếp cùng nhau đến. Nhưng Tề Kha quyết định để Trịnh quý phi thay ta, thứ nhất vì nàng ta buồn bực ta, thứ hai để trấn an bá tánh.
Tiêu Hoài Tín là người đầu tiên phản đối, một số lão thần đi cùng cũng cho rằng không ổn.
Nhưng Tề Kha nhìn về phía ta, chỉ hỏi ngược lại: "Hoàng hậu, chẳng lẽ đây là mưu kế nàng đặt ra?"
Hậu cung can thiệp chính sự, là điều tối kỵ từ trước đến nay.
Ta âm thầm chịu đựng, chỉ có thể thay mặt Hoàng thượng nói, ủng hộ hắn đưa Trịnh quý phi đến đó.
Thế là cuối cùng ta bận rộn việc cứu trợ thiên tai, mà chỉ một mình Trịnh Hân Du giành được tình cảm của bá tánh.
Sau đó vì chuyện này ta bị Từ Tố Tố cười nhạo nhiều năm, nói rằng cả đời ta kiêu ngạo can đảm, nhưng sao vẫn sợ bóng sợ gió như vậy.
Sợ bóng sợ gió, chẳng qua là vì không đành lòng thôi.
Cho đến lúc về cung, ta vẫn còn tức giận, sau khi ca ca hạ triều ta bèn thỉnh huynh ấy tiến cung, nói chuyện với người trong nhà một lúc, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ta và huynh trưởng cùng mẫu thân sinh ra, huynh trưởng lớn hơn ta năm tuổi, trong các huynh đệ tỷ muội hắn thương ta nhất.
Hắn biết ta phiền muộn chuyện gì, ta chưa kịp khuyên hắn không nên vội vàng ra mặt, không ngờ hắn đã mời mấy vị đại thần dâng tấu chương cho Tề Kha, nói Trịnh Hân Du làm sai.
Thế là chỉ qua mấy ngày, Tề Kha liền mang theo mấy tấu chương, nổi giận đùng đùng tới tẩm cung Hoàng hậu.
Mấy ngày không gặp, hắn tới gặp ta, chỉ để trút giận cho nữ nhân trong lòng hắn.
"Thế nào, lúc trước ở hành cung khi dễ Hân nhi không đủ, hiện giờ còn khuyến khích mẫu gia cùng nhau chèn ép nàng? Ngươi không bao dung nàng được sao, Hoàng Hậu?"
Ta chóng mặt mơ màng, chưa ăn uống gì, thấy thế chỉ đành cuống quít hành lễ.
Nhưng không đợi ta giải thích, Tề Kha phất tay áo đi ngang qua, đụng mạnh vào vai ta, khiến ta ngã xuống đất.
Hắn ném tấu chương vào mặt ta, thậm chí còn đánh rơi chiếc trâm phượng trên đầu.
Chiếc trâm ấy là Thái hậu ban cho ta lúc người còn sống, chính Tề Kha cài nó lên tóc ta.
Khi đó hắn nói: "Phượng hoàng vu phi, hòa minh tương tương*. Có Thanh Yến làm hoàng hậu, về sau trẫm không cần lo lắng."
*, : chim phượng hoàng sánh đôi cùng bay, tiếng kêu nhịp nhàng, là hình ảnh ẩn dụ cho sự hòa thuận và tình yêu giữa vợ và chồng. (theo baidu )
Ta đoán hắn không nhớ rõ, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy chiếc trâm phượng này, hắn bỗng giật mình.
Hắn lại hỏi ta: "Hoàng hậu còn nhớ ngày ấy trẫm nói gì sao? "Không cần lo lắng", hoàng hậu đã bằng lòng, hôm nay sao lại thất hứa với trẫm, nhiều lần gây sự?"
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bỗng trở nên xa lạ ấy, ta như rơi vào hầm băng.
Ta thất tín với ngươi sao.
Ta chưa từng, ta đã làm vậy khi nào.
Ta quỳ trên mặt đất hồi lâu, mới nói nửa câu "Chỉ là huynh trưởng thương muội muội", đã bị Tề Kha nghiêm mặt quát lớn: "Vậy ngươi có biết được, ngay cả người nhà yêu thương Hân nhi cũng không có" ngăn lời ta.
Ta thật sự không còn lời nào để nói, cả người cố chịu đựng cơn rét lạnh, lặng lẽ quỳ trên đất.
Mãi cho đến khi Gia Ý đi mời thái y trở về nói mấy ngày nay ta không khỏe, Tề Kha mới sai người đỡ ta dậy.
Vẫn là cách rèm châu như cũ, ánh nến le lói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!