Chương 2: (Vô Đề)

Trong chuyến nam tuần thu hoạch vụ thu, rốt cuộc Hoàng Thượng cũng cho Trịnh Hân Du đi theo.

Kiệu rồng liễn phượng đi ngang phố, bá tánh hô to tên Trịnh Hân Du còn hơn đế hậu.

Ta nghe đến tiếng "Thánh Nữ", trong lòng có chút ngũ vị tạp trần*.

*: 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nghĩa là chỉ các hương vị nói chung, các vị trộn lẫn một chỗ; hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ.

Quỹ cứu trợ thiên tai mấy vạn lượng, ta tiết kiệm một ít từ hậu cung, thúc giục phụ thân và ca ca quyên góp một lượng lớn—— đầu năm nay huynh trưởng ruột của ta đã là nhất phẩm Tể tướng, hắn còn oán trách ta đem bổng lộc năm đầu tiên của hắn cướp đoạt.

Chỉ cần lấy đi một lượng ít từ quốc khố, hoàng gia sẽ hoàn toàn mất đi thể diện.

Mà Trịnh Hân Du, chưa làm được gì, chỉ cho ta thêm phiền loạn, ngược lại còn được bá tánh kính yêu.

Hành cung đêm đã khuya, ta vẫn còn sáng đèn xem sổ sách, tự mình tính toán việc phân phát tiền cứu trợ và lương thực.

Mà cách bức tường, tiếng cười nói vui vẻ của hoàng đế và Trịnh Hân Du hết đợt này đến đợt khác, quấy nhiễu đến mức ta không nhịn được mà bật cười.

Sau khi đối chiếu xong các khoản, ta trằn trọc không ngủ dứt khoát khoác áo ra khỏi điện.

Ta tình cờ gặp được Đại thống lĩnh —— Tiêu Hoài Tín. Hắn vẫn luôn cao to như khi còn nhỏ, đứng trước chính điện như một bức tượng đá.

Ta đứng cách mấy thềm đá bạch ngọc gọi hắn: "Không biết Tiêu Đại thống lĩnh canh gác đến bao lâu?"

Tượng đá rốt cuộc động đậy, trăng thu gió mát, hắn quay đầu lại.

Thấy là ta, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Hoài Tín dường như lúc này mới khẽ buông lỏng: "Ti chức tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

Hắn nói hắn canh đến bình minh, lúc đó giao cho phó tướng. Hành cung đơn sơ, không thể so với cung thành rộng lớn có người gác, cho nên hắn cần phải chú ý nhiều hơn.

Khi Tiêu Hoài Tín nói lời này, đã nghe tiếng cười duyên của Trịnh Hân Du xuyên qua màn đêm.

Chỉ thấy hắn lập tức nhíu mày: "Xem ra hoàng hậu còn lo lắng hơn ti chức, đêm tối mờ mịt, dù sao cũng ảnh hưởng đến mắt, hoàng hậu định thức bao nhiêu đêm vì người khác? "

Ta lắc đầu, cười khổ: "Chỉ mong tiếng cười này đừng truyền ra ngoài hành cung."

Ta ngước mắt nhìn về phía cửa thành: "Có biết bao bá tánh ăn bữa có bữa không*, còn tựa vào nơi đó tránh gió, nếu để bọn họ nghe được động tĩnh như vậy, sẽ thất vọng biết bao..."

*: Ăn xong một bữa, bữa sau sẽ không còn gì để ăn. Mô tả sự nghèo đói, hoặc sự thiếu thốn cùng cực ở một số khía cạnh.

Cung phi không được tiếp xúc quá nhiều với ngoại thần, Tiêu Hoài Tín từ nhỏ quen biết với ta, cho nên ta nói nhiều hơn vài câu mới đi.

Trở lại tẩm điện trống rỗng chỉ có ánh đèn cung đình ấm áp.

Gia Ý thương cảm thay ta: "Năm đó Tiêu lão thái phó tới cửa cầu hôn, chí khí nương nương rộng lớn, nói không phải người đệ nhất thiên hạ sẽ không gả, cự tuyệt Tiêu Đại thống lĩnh thanh mai trúc mã từ nhỏ."

"Hôm nay nhìn lại, không biết có phải năm đó đã cự tuyệt một mối nhân duyên tốt đẹp hay không ——"

"Nô tài lớn mật, sao dám nói bừa!" Ta ngăn Gia Ý lại, tuy bị ủy khuất, nhưng mấy năm nay ta cũng không thấy hối hận.

Ta sẽ không bao giờ quên gương mặt tươi cười của Tề Kha sau khi nhấc khăn voan lên trong đêm đại hôn ở Đông Cung.

Hắn hơn ta bảy tuổi, sinh ra đã khôi ngô tuấn lãng, ngọn nến cháy không ngừng chiếu rọi ánh mắt sáng ngời của hắn: "Nghe nói tiểu thư Tiết gia phải gả cho người đệ nhất trong thiên hạ, ngay cả tên cũng là tự mình đặt?"

"Tiết Thanh Yến, là lấy từ "thiên hạ thái bình" * sao?" Đã là chuyện của mười một năm trước, nhưng vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ ta.

* (tên của nữ chính): là bình yên; lấy từ nghĩa là thiên hạ thái bình; trời yên biển lặng.

Mỗi một nụ cười, mỗi một lời nói. Ta đều nhớ rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!