Đúng vào lúc cô cảm thấy mỗi lúc một căng thẳng hơn, cuối cùng, Tiêu
Nại cũng dần dần mở miệng: "Chúng ta từ khi nào không phải là mối quan
hệ đó rồi?"
Kỳ thi đã kết thúc, người ở cổng trường bắt đầu đông hẳn lên, hầu như ai đi qua đôi nam nữ ngoại hình xuất sắc này cũng đều có ý bước chậm
lại, nhìn thêm một chút nữa. Thế nhưng Vi Vi lại không cảm nhận được
những ánh mắt tò mò ấy, bởi vì khoảnh khắc Tiêu Nại nói ra câu ấy, cô đã xuyên đến một không gian khác.
Anh đang đợi em…
Anh đang đợi em…
Anh đang đợi em…
Giọng nói này…
Giọng nói này…
Giọng nói này…
Vi Vi ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình một cách mê hoặc,
trong đôi mắt anh có những mảnh vỡ của tịch dương, thế nên tỏ ra chút
nét dịu dàng không chân thực, thái độ của anh bình lặng nhưng rất kiên
nhẫn…
Vi Vi mấp máy môi, không thoát ra được tiếng nào, hít thở sâu một
lúc, cố gắng đè nén tư tưởng hỗn loạn, mở miệng, vẫn tỏ ra không dám tin đến tận mười hai phần: "…Nại Hà?"
Người đối diện nhìn cô, trả lời chắc nịch: "Là anh."
Trong một khoảnh khắc, đầu Vi Vi xuất hiện một ý nghĩ – May quá, may
mà mình không mua đôi giày cao gót kia, nếu không bây giờ cô sẽ kinh
ngạc đến mức đạp gãy cả gót giày mất thôi.
Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại… Hai cái tên này quay cuồng không ngừng trong đầu cô, nhưng chẳng cách nào hợp lại làm một.
Nại Hà sao lại là Tiêu Nại được? Sao lại thế được sao lại thế được… Tuy
rằng cũng cảm thấy Nại Hà rất Đại Thần, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ấy
lại thần thánh đến thế này.
Hơn nữa, sao anh lại nhận ra cô được?
Quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều câu hỏi, nhưng Vi Vi lại chẳng hỏi nổi một câu nào, thậm chí đến cả người trước mặt mình cũng dần bắt đầu trở
nên không chân thực. Mảnh giấy nhỏ nắm trong tay gần như bị vò nát,
chuyện mà cô muốn làm nhất ngay bây giờ là chạy ngay đến trạm điện thoại gọi cho số máy này, xem xem di động của Tiêu Nại có vang lên hay không…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!