Hai tháng học đầu tiên cuối cùng cũng trôi qua êm đềm, Mạnh Nhi vẫn thế, vẫn an an ổn ổn sống ở ngôi trường cấp ba này mà không có chút vấn đề gì xảy ra, cho dù có bị bạo long Chính Quân nhìn trúng thì cậu đây vẫn không hề bị tổn thất gì hết à nha!!
Nhiệm vụ chính của cậu khi phải nghe lời hắn rất dễ, đó là buổi sáng băng bó vết thương, buổi trưa gia nhập hội của Chính Quân cùng với hai người kia ăn cơm. Và buổi tối thì phải chúc hắn ngủ ngon, thế là xong!!
Mà kể cũng lạ, ngay tối ngày đầu tiên khi hắn có số điện thoại của cậu, thì liền có một tin nhắn giữa đêm khuya đùng đùng xuất hiện, chỉ với vỏn vẹn hai câu
- Bắt đầu từ tối hôm nay, phải nhắn tin chúc tôi ngủ ngon!!
Khang Mạnh Nhi đơ người ba giây, sau đó mới từ từ trả lời tin nhắn
- Vì sao em phải làm vậy Q_Q
Tin nhắn vừa gởi đi thì rất nhanh liền có phản hồi
- Tôi đã nói cậu phải nghe lời tôi, đây là cái cơ bản, muốn chết không??
- Vâng!! Vâng!! Em sai rồi!! Đại Quân chúc anh ngủ ngon O(∩_∩)O
- Tốt lắm!! Cậu cũng ngủ đi
Và cứ thế là, không hiểu tự bao giờ hai người liền có thói quen chúc nhau ngủ ngon vào mỗi tối!!
Hôm nay, như thường lệ, Mạnh Nhi và Chính Quân sau khi ăn trưa xong thì lại cùng nhau vai song song về lớp.
Tuy nói hắn hung ác là thế, nhưng mà lại không biết bao nhiêu cô gái cứ thích lao đầu vào con bạo long này mới khổ chứ!! Chậc chậc!! Thiệt tình mà!
Chính Quân có vẻ ngoài lạnh lùng cùng khuôn mặt đẹp trai đến khí suất ngời ngợi, khiến các học tỷ ở lớp trên mê đắm hắn không ngừng, đoạn đường đi từ căn tin đến lớp học, nếu như không có hắn nắm tay Mạnh Nhi kéo cậu đi, thì có lẽ bây giờ chính bản thân cậu đã bị các vị học tỷ cuồng nhiệt này chèn ép đến thở không nổi
Lúc cậu mới ngồi vào bàn an tọa chưa được bao lâu thì bỗng nhiên Chính Quân vỗ cái bốp xuống bàn
- Ối mẹ ơi trời sập!!!
Cậu vì tiếng đập làm cho giật mình, ngước khuôn mặt vẫn còn kinh hoảng nhìn hắn
- Anh... Quân sao.. sao vậy???
Khúc thiếu gia mặt không đổi biểu cảm nói
- Gọi điện báo cho gia đình cậu hôm nay không cần đưa xe đến đón, tôi tự đưa cậu về!!!
Mạnh Nhi mở mắt ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn
-Vì sao vậy??
Ai kia trợn mắt hỏi
- Có gọi hay không??
- Dạ... có
Khang Mạnh Nhi không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy sợ cùng có một chút cam chịu nhìn Chính Quân, sau đó mới chầm chậm rút điện thoại ra gọi về nhà!!
Lục Tiểu Thiên nhìn dãy số của con trai gọi đến, không hiểu chuyện gì liền bắt máy
- Tiểu Hạt Sen!! Con sao vậy??
Mạnh Nhi liếc mắt nhìn Chính Quân, thấy hắn cũng đang theo dõi mình, liền ấp úng mở lời
- Ba!! Hôm nay... con có thể đi về chung với bạn học được không ạ??
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!