Bài kiểm tra môn hóa đều là những câu cơ bản, chủ yếu là kiểm tra tình hình học tập của học sinh trong kì nghỉ hè.
Yến Hảo là một cậu học trò chăm chỉ học hành trong kì nghỉ, cậu làm bài xong còn dư thời gian ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Dương Tùng huých chân Yến Hảo dưới gầm bàn, lúc cậu nhìn sang thì cậu ta hỏi bằng ánh mắt, ngài trâu thế à ngài Hảo?
Yến Hảo lại ngoảnh đầu xem phong cảnh.
"Chậc, quá trâu."
Dương Tùng có đi chép bài tập nhưng bài kiểm tra thì không, dù bài của cậu bạn thân bày ngay trước mắt nhưng cậu ta vẫn không chép một câu nào.
Không điểm thì không điểm thôi, ung dung thong thả.
"Ầy, sao mãi mà chưa tan tiết, mông ông đây tụ nước luôn rồi." Dương Tùng hơi nhổm dậy, để quần dính ướt đón gió cho khô: "Tiểu Hảo, ông đừng nhìn cửa sổ nữa, dựa lưng chút đi."
"Đang thi, đừng ồn."
Yến Hảo nhớ đến tin nhắn "Ừ" mà Giang Mộ Hành gửi cho lớp phó lao động, ngón tay đang chống cằm bấu lại, hằn lên má cậu một dấu đỏ.
Cậu cầm giấy nháp trên bàn, viết nhanh một dòng rồi thúc thúc cánh tay Dương Tùng, cậu ta liếc mắt nhìn dòng chữ trên giấy.
Yến Hảo: Hỏi ông chuyện này, nếu ông biết có người thích tôi thì ông sẽ thấy thế nào?
Dương Tùng viết một hàng giun ở dưới: Ai nghĩ luẩn quẩn đi tỏ tình với ông vậy?
Yến Hảo không lảm nhảm với cậu ta, cậu đoan chính ghi lên giấy: Ông có từ chối giúp tôi không?
Dương Tùng cũng trịnh trọng ghi lại: Phí lời.
Yến Hảo rất kiên trì viết tiếp: Tức là có hay không?
Dương Tùng lấy làm lạ nhìn cậu mấy lần rồi mới ghi hai con giun: Có chứ.
Yến Hảo thấy vậy thì ỉu xìu.
Dương Tùng nghi ngờ nhìn cậu, dùng khẩu hình miệng hỏi: Hêy man, quát hép pừn?
Yến Hảo phớt lờ cậu ta.
Giáo viên dạy Hóa đang đứng bên dãy bàn khác bỗng lên tiếng: "Có người đã học không giỏi còn làm ảnh hưởng đến người khác".
Dương Tùng biếng nhác nói: "Cô đang nói em thì cứ nói thẳng là em đi."
Cả lớp: "…"
Sau đó Dương Tùng thỏa ước nguyện đi ra ngoài phơi mông.
——
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành quay đầu nhìn về phía mình, cậu lập tức cười mỉm, viết bốn chữ "tớ làm xong rồi" lên mặt hệt như một đứa trẻ đang mong được khen, kiêu hãnh nhảy tung tăng làm bông hoa trên đầu lắc lư theo.
Giang Mộ Hành quay lại nhìn bài kiểm tra, giơ tay vân vê cánh môi.
Tống Nhiên đang lén ăn que cay giấu dưới hộc bàn, hắn dáo dác nhìn xem giáo viên có đi tới chỗ mình không, nào ngờ bắt gặp Giang Mộ Hành đang cười, lại còn là nụ cười vô cùng cưng chiều, cậu ta hết hồn đứng bật dậy.
Sau đó Tống Nhiên cũng đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, Dương Tùng nắm tay nện vai hắn: "Nghĩa khí!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!