Chương 42: Tớ có lớp trưởng là đủ rồi

Yến Hảo đi siêu thị với Giang Mộ Hành, dù trời tháng tám nóng đốt lòng bàn chân nhưng nhờ được ngửi hương gió xuân và hoa đào nên cậu nhìn gì cũng thấy ưng mắt hơn bình thường.

Kể cả khi bị người ta chặn lại để phát tờ rơi, Yến Hảo không những vẫn giữ nét mặt tốt mà còn cười mỉm xem tờ rơi.

Thì ra là quảng cáo đơn vị dạy thêm.

Khóe miệng Yến Hảo giật giật, người ta chỉ phát cho cậu mà không phát cho Giang Mộ Hành, có lẽ nhìn mặt cậu giống gặp khó khăn trong việc học. Cậu phất tờ rơi trước mặt Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng, đây là đơn vị mới mở, giảm hai mươi phần trăm cho người đăng ký trong ba ngày đầu."

Giang Mộ Hành đang trả lời tin nhắn của Hoàng Tự, anh nhín thời gian để xem tờ rơi: "Cậu muốn đăng ký?"

Yến Hảo "hửm" một tiếng bằng giọng mũi nhuốm ý làm nũng: "Tớ có lớp trưởng là đủ rồi."

Giang Mộ Hành đang gõ điện thoại chợt khựng lại.

"Đại học A như một phó bản cấp cao nhất, nếu tớ muốn giành chiến thắng với cấp bậc hiện tại thì tớ phải có một nhóm tầm cỡ để giúp tớ." Yến Hảo cười nói: "Nhưng một mình lớp trưởng đã tương đương với một nhóm rồi."

Giang Mộ Hành không trả lời tin nhắn nữa: "Thật không?"

"Thật mà, cậu mạnh lắm đó lớp trưởng, tớ không nói quá đâu."

Yến Hảo cuộn tờ rơi lại thành hình ống, nheo một mắt nhìn qua lỗ tròn nhỏ, lúc quay đầu thì bất ngờ bắt gặp ánh nhìn từ Giang Mộ Hành. Trong mắt anh có đèn neon và quang ảnh, kết hợp với ngũ quan rõ nét mang đến sự huyền ảo cực điểm.

Tim Yến Hảo đập rộn ràng, cậu vội chuyển hướng ống nhìn: "Lớp trưởng, tớ thấy được cậu dạy kèm cho hệt như trúng thưởng, vận may siêu tốt."

Giang Mộ Hành tiếp tục soạn tin nhắn, giọng anh rất trầm: "Cái thứ được gọi là vận may không tồn tại."

Màn đêm dưới phố rất ồn ào, Yến Hảo nghe không rõ, cậu chỉ cảm thấy đường nét trên mặt Giang Mộ Hành thoáng chốc hiền dịu.

Không biết cậu có hoa mắt không nữa.

——

Sau khi vào siêu thị, Yến Hảo không rời khỏi Giang Mộ Hành dù chỉ một tấc, cậu trải nghiệm cảm giác đi mua sắm với người mình thích.

Giang Mộ Hành chuyển bước vào giữa hai dãy kệ.

Yến Hảo theo sau: "Lớp trưởng muốn mua cốc giữ nhiệt à?"

Giang Mộ Hành nhìn hàng cốc trên kệ: "Năm cuối cấp là năm quan trọng, ưu tiên hàng đầu là điều chỉnh sinh hoạt cho tốt, giảm nguy cơ đau đầu, cốc giữ nhiệt là một trong những thứ cần thiết."

Yến Hảo bất giác bị đôi môi mỏng hơi mím của anh hấp dẫn: "Vậy tớ cũng mua một cái."

Giang Mộ Hành lấy một chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh đậm trên kệ xuống.

Yến Hảo nhanh chóng chộp lấy chiếc màu xanh nhạt bên cạnh.

Giang Mộ Hành nghiêng đầu nhìn cậu.

"Tớ thấy cái này rất được." Lưng Yến Hảo cứng đờ nhưng vẫn cố giữ sắc mặt bình tĩnh: "Dung tích lớn, còn có hoa văn."

Một lúc sau Giang Mộ Hành mới lên tiếng: "Cũng không tệ."

Yến Hảo thăm dò: "… Mua nhé?"

Giang Mộ Hành: "Ừ."

Mắt Yến Hảo lập tức sáng rực.

Chỉ cần là đồ Giang Mộ Hành dùng thì sẽ luôn có người nhọc lòng đi tìm mua cái giống, để cho mình dùng hoặc sưu tập, đây là sự hèn mọn và hạnh phúc khi thầm mến một ai đó, mà cậu cũng như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!