Trước đây Yến Hảo từng giới thiệu trò này với Giang Mộ Hành, cậu thổi phồng nào là bối cảnh nào là skill và nhân vật đủ thứ, còn nói sẽ làm thầy dạy cho anh, dẫn anh lên cấp mà anh không hề hứng thú, sao bây giờ anh lại chủ động hỏi đến?
"Lớp trưởng muốn chơi sao?"
Giang Mộ Hành hờ hững đáp: "Chỉ tiện hỏi thôi."
"Ồ." Yến Hảo đọc tên trò chơi, cậu còn định nói thêm nhưng bên kia đã cúp máy.
Giang Mộ Hành cúp điện thoại của cậu.
Yến Hảo kinh ngạc nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, tai cậu ù đi, có phải cậu đã làm sai chuyện gì không? Hay là cậu đã nói những điều không nên nói nên làm Giang Mộ Hành giận?
Yến Hảo cắn môi lật lại từng câu nói của mình ở cú điện thoại vừa rồi, bóc tách từng lời một rồi trong lòng cậu hiện lên một suy đoán không thể tin được.
Chẳng lẽ Giang Mộ Hành… thấy cậu là người hâm mộ của anh mà đi ngưỡng mộ người khác nên anh khó chịu?
Chẳng hạn như Dương Tùng chơi bóng rổ rất giỏi, Yến Hảo đã tấm tắc khen cậu ta khá nhiều lần. Có một hôm Yến Hảo xem cậu ta thi đấu, cậu thấy thực lực tiền đạo đội đối thủ rất mạnh nên sau trận nhân tiện khen người đó vài câu.
Dương Tùng đã có phản ứng rất mạnh, mặt mày cậu ta đen lòm như cục đá dưới hố xí, cậu ta nói gì mà đúng là mất mặt, bị sỉ nhục tôn nghiêm, Yến Hảo đã phản bội cậu ta.
Loại trừ những phần Dương Tùng cường điệu, cậu ta không vui là sự thật.
Yến Hảo càng nghĩ càng thấy có khả năng suy đoán của mình đúng, tuy Giang Mộ Hành chín chắn hơn so với các bạn đồng lứa nhưng anh cũng là con trai nên sẽ có mấy điểm chung. Mà vấn đề là cậu không ngưỡng mộ Tống Nhiên, Yến Hảo sốt ruột nghĩ.
Tự dưng cậu có cảm giác lòng trung thành bị nghi ngờ, mang cảm giác khủng hoảng hệt như bị bạn trai hiểu lầm mình đứng núi này trông núi nọ…
Hai má Yến Hảo nóng lên, ảo tưởng này khiến cậu vừa bối rối vừa thích thú, bởi vì trước tiên phải có gần gũi mới có phản bội.
Chỉ cần lòng Giang Mộ Hành chập trùng một chút thôi thì đã có nghĩa cậu là một người rất đặc biệt trong số đông đảo người hâm mộ anh, nếu không thì cậu nói gì hay làm gì đều vô nghĩa với anh.
Yến Hảo cách xa mái đình hơn chút rồi bấm số của Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành ở đầu kia chỉ mới đọc xong phần mở đầu của bài hướng dẫn chơi: "Nói đi."
Yến Hảo đội mũ lên, dụi chân lên đá cuội nhỏ dưới đất: "Sao ban nãy lớp trưởng cúp máy tớ?"
Giang Mộ Hành cất giọng bình bình: "Bận chuyện."
Yến Hảo hỏi: "Chuyện gì thế?"
Không đợi Giang Mộ Hành đáp lại, Yến Hảo khẽ giọng hỏi: "Lên mạng tìm trò đó à?"
Giang Mộ Hành: "…"
Điện thoại rất yên lặng, Yến Hảo chỉ nghe thấy tiếng Giang Mộ Hành thở, cứ như cậu và anh đang kề sát nhau.
"Lớp trưởng, nếu cậu muốn chơi thì sang năm tớ sẽ kéo cậu."
Giang Mộ Hành hơi khựng lại: "Sang năm?"
"Ừ." Khóe môi Yến Hảo cong lên: "Tớ muốn thi vào đại học A, ôn thi sẽ căng thẳng lắm nên chắc chắn không có thời gian chơi game, tớ định sẽ dời nó ra sau kỳ thi đại học."
Một hồi sau Giang Mộ Hành mới lên tiếng: "Cậu nhịn được không?"
Yến Hảo cười: "Được chứ."
Bởi vì tớ thích theo đuổi bước chân của cậu hơn là chơi game.
Trước khi cúp điện thoại, Yến Hảo thì thầm: "Lớp trưởng, tớ chỉ ngưỡng mộ một mình cậu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!