Việc chạm tóc giữa đàn ông con trai với nhau không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục chạm là sắp thành vấn đề rồi.
Yến Hảo tiếc nuối rút tay về, cậu xoa xoa sáp dính trên tay mình: "Lớp trưởng, tớ về đây."
Giang Mộ Hành khoanh đôi chân dài: "Ừ."
Yến Hảo vừa cúi đầu kiểm tra trong túi có thiếu gì không vừa bất giác lảm nhảm: "Ban ngày cậu đã ngồi xe rồi, tan làm thì mau về nghỉ sớm đi."
Giang Mộ Hành kéo vạt áo sơ mi ra khỏi cạp quần, anh vừa giữ nét mặt vô cảm vừa vuốt áo xuống.
Yến Hảo đi được mấy bước thì ngoảnh đầu lại, cậu thấy Giang Mộ Hành vẫn còn ngồi ở ghế bèn lấy làm lạ hỏi: "Lớp trưởng không đi lên sao?"
Giang Mộ Hành khàn giọng đáp: "Lát nữa."
Yến Hảo bày ra vẻ mặt khó hiểu, cậu đã đi rồi, một mình Giang Mộ Hành ngồi đây làm gì? Nếu không thì cậu cũng ngồi lát nữa? Nghĩ đến đây, Yến Hảo đứng lại, hai giây sau cậu trở lại vị trí ban đầu.
Trán Giang Mộ Hành giật giật.
Yến Hảo sờ chóp mũi: "Lớp trưởng, tớ muốn nói với cậu vài chuyện."
Giang Mộ Hành nhắm mắt lại: "Về rồi nói."
Yến Hảo bĩu môi: "Chẳng phải bây giờ cậu đang rảnh sao?"
Giang Mộ Hành ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy cậu thè đầu lưỡi hồng liếm môi dưới.
Đúng là đổ dầu vào lửa.
"Cộp –"
Giang Mộ Hành ném kính xuống bàn, anh khom người, vòng tay ôm gáy xoa mạnh mấy lần, hơi thở thoát ra từ cổ họng nặng trĩu.
Yến Hảo trợn tròn mắt: "Lớp trưởng?"
Giang Mộ Hành vẫn duy trì tư thế đó mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên, bóng tối che khuất đường nét khuôn mặt anh, anh nhíu chặt mày: "Về làm bài đi, nếu không cậu không hoàn thành nhiệm vụ hôm nay đâu."
Yến Hảo buột miệng: "Tớ làm đến sáng…"
Giang Mộ Hành trầm giọng cắt ngang: "Đừng trễ nải, chuyện hôm nay thì hôm nay làm cho xong."
Yến Hảo sợ hãi rụt vai lại, cậu lầu bầu: "Được rồi, cậu nói đúng, tớ về ngay đây."
Dứt lời cậu quay lưng bước đi, lần này cậu không quay lại nữa.
Giang Mộ Hành ngửa đầu tựa lưng vào ghế, anh luồn tay vào mái tóc xõa trước trán rồi vén ra sau, thở ra một hơi thật dài.
——
Yến Hảo làm bài xong đã quá nửa đêm nhưng cậu vẫn chưa buồn ngủ, cậu lấy một cuốn sổ dày ra, lật xem những dòng tin nhắn được ghi trong đó, tất cả đều là tin của Giang Mộ Hành gửi cho cậu, sau mỗi cái tin cậu đều viết kèm theo thời gian.
Không biết sang năm tốt nghiệp cấp ba rồi, cuốn sổ này có được lấp đầy không.
Mỗi lần Yến Hảo rảnh rỗi là bắt đầu đa sầu đa cảm, cậu lật xem hết dòng tin rồi lại soạn tin nhắn cho anh như thường.
– Hôm nay cậu lại mặc quần tây, cực kỳ đẹp trai, tớ thích cậu.
Sau đó cậu lưu nó vào trong bản nháp.
Yến Hảo lấy thích Giang Mộ Hành làm vinh của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!