Yến Hảo vừa đến chỗ bàn Giang Mộ Hành, Tống Nhiên liền nhìn sang, hắn bày ra vẻ mặt tò mò như thể sắp đón chờ cậu trổ tài làm một màn ảo thuật.
Tống Nhiên đẩy kính hỏi: "Yến Hảo, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Yến Hảo im lặng khom lưng cúi đầu, thò tay vào hộc bàn Giang Mộ hành mò mẫm. Xung quanh có hai, ba đôi mắt ngó đến, tiếng ồn ào trong lớp ngưng lại, sau đó đón chào một trận ầm ĩ hơn cả.
Khuôn mặt Tống Nhiên lộ vẻ thích thú: "Lão Giang kêu cậu mang đồ cho cậu ta hả?"
Yến Hảo không thèm để ý, cậu lấy ly rồi đi ngay.
Tống Nhiên: "…"
Lần trước hai bọn họ cũng hòa hợp lắm mà, sao bây giờ cậu ấy lại ngó lơ hắn rồi?
Tống Nhiên có nghĩ bể đầu cũng không ngờ tới, Yến Hảo ngó lơ hắn là vì người nào đó yêu cầu cậu làm vậy, mà cậu còn rất nghe lời.
——
Yến Hảo vừa rời khỏi lớp học, Dương Tùng đã đuổi theo bắt tay cậu lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Mặt Dương Tùng cứ như thấy quỷ: "Hạ Thủy nói Giang…"
"Hành Tây!"
Hạ Thủy vội vàng chạy ra đóng cửa sau lớp lại, cẩn thận chú ý tới các học sinh lớp khác trên hành lang, cô nhỏ giọng nói: "Là Ba điểm nước, đừng gọi bậy."
Dương Tùng: "…"
Ba điểm nước? Mẹ nó có ám hiệu luôn hả?
Hạ Thủy cảnh cáo Dương Tùng: "Đừng rước phiền cho Tiểu Hảo."
Dương Tùng ha một tiếng: "Tôi rước phiền bao giờ?"
Hạ Thủy lầm bầm: "Vừa nãy ở trong lớp nếu không phải tôi ngăn ông lại thì ông đã bước tới rồi chứ gì?"
Dương Tùng ăn quả đắng, cậu ta đá chân lên cửa sau phát ra tiếng "rầm" khiến mọi người trong lớp kinh ngạc kêu lên.
Yến Hảo đỡ trán: "Được rồi, chỉ dạy kèm thôi mà người này còn phản ứng dữ hơn người kia, cứ như tôi lén hai người đi kết hôn không bằng."
Dương Tùng nói: "Ngài Hảo, tôi nhắc ngài một câu, ngài còn mấy năm nữa mới đến tuổi hợp pháp."
"Đúng vậy đó ngài Hảo." Hạ Thủy nghiêm mặt: "Bình tĩnh đi."
Yến Hảo: "…"
Dương Tùng vừa nghĩ Hạ Thủy là người nói cho mình biết tin này là tức giận, cậu ta hệt như nàng dâu bị ruồng bỏ: "Tại sao tôi không phải là người biết đầu tiên?"
Hạ Thủy làm động tác "đa tạ".
Dù Dương Tùng đã muốn bùng nổ nhưng vẫn không quên làm bộ làm tịch, cậu ta nghiến răng đau đớn nói: "Người anh em, tôi cần một lời giải thích hợp lý."
Yến Hảo đáp: "Lúc tôi nói cho Hạ Thủy biết, ông đang thất tình."
"Tôi thất…"
Dương Tùng nghẹn họng, mặt mũi xanh mét không nói nên lời.
"Không nói chuyện này trong trường, về rồi nói sau." Yến Hảo nhìn hướng tòa nhà văn phòng, đi ra hành lang: "Tôi đi đưa ly nước, hai người về trước đi, không cần chờ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!