Giang Mộ Hành vào nhà xách túi trái cây đi thẳng xuống bếp. Yến Hảo thấy anh đi rồi mới thở ra một hơi, cậu cởi cặp nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha có những họa tiết nhỏ, quan sát căn nhà tràn đầy hơi thở cuộc sống này.
Diện tích phòng khách rất nhỏ nên dù đồ đạc sạch sẽ đến mấy vẫn khiến người ta có cảm giác bức bách. Đồ nội thất cũ kỹ hệt như mua từ chợ đồ cũ, mặt sàn được bọc bằng da sàn kém chất lượng, vài chỗ bị cong vênh nứt rạn.
Yến Hảo nhớ đến đôi giày thể thao của Giang Mộ Hành. Có thể anh không bận tâm đến những chuyện này, hoặc cũng có thể ban đầu có bận tâm nhưng lâu dần thì chết lặng.
Nếu điều kiện cho phép thì ai mà không muốn sống tốt hơn một chút, thoải mái hơn một chút?
Nỗi buồn bao trùm trái tim Yến Hảo, mỗi người mỗi kiếp cất bước trên thế gian đều có một quỹ đạo dưới chân của riêng mình, ai cũng có các hướng đi khác nhau.
Giang Mộ Hành có con đường mà anh phải đi, vốn dĩ không có điểm giao nhau với con đường của cậu nhưng chính bàn tay con người đã tạo ra nó. Bây giờ cậu đang ở nhà Giang Mộ Hành nhờ giao điểm kéo dài, để cậu đối mặt với nhân sinh gian khổ của Giang Mộ Hành.
Mà đây chỉ là một phần của tảng băng chìm.
Mắt Yến Hảo đau xót, hai bên viền mắt đỏ ửng, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ngọn đèn chân không đã có tuổi thọ, phát ra ánh sáng mờ nhạt, dưới bóng có vài con côn trùng nhỏ màu đen bay vòng quanh vầng sáng.
Mấy con muỗi đang bu trên bức tường loang lổ vết tróc, chích no cả bụng.
Cơn tức giận không biết từ đâu đến bỗng xông vào người Yến Hảo, cậu lao tới đập một con muỗi, tay cậu lập tức có vệt máu đỏ tươi. Yến Hảo tiếp tục đi kiếm muỗi đập, cậu đập mạnh đến mức tê rần bàn tay, cánh tay cũng giật nhẹ theo, sau đó sự thô bạo trong lòng mới chậm rãi lắng xuống. Cậu hít sâu mấy hơi, quay đầu ngồi xuống ghế sô pha, rũ mi đờ người.
Giang Mộ Hành bưng một dĩa dưa hấu ra, đặt lên bàn trà nhỏ.
Yến Hảo nhìn thấy một con muỗi bay lượn lờ bên cổ anh, ngón tay cậu run lên, nhịn không được bèn xoa vết máu trong lòng bàn tay.
Giang Mộ Hành nhìn thoáng qua lòng bàn tay Yến Hảo rồi liếc bức tường đỏ sẫm như bị bôi sơn: "Cậu đập muỗi làm gì?"
Yến Hảo đờ đẫn nói: "Nhìn khó chịu."
Giang Mộ Hành ngước mắt.
Yến Hảo tránh ánh mắt của anh, đứng dậy đi rửa tay.
——
Gần tám giờ.
Ngày mai lớp Yến Hảo có bài kiểm tra tiếng Anh và Vật lý, chút nữa cậu còn gọi video với ba mẹ mà bây giờ cậu vẫn ngồi trong nhà Giang Mộ Hành ăn dưa hấu. Giang Mộ Hành thì không ăn, anh cắt lớp giấy bọc bên ngoài bóng đèn tròn, xách ghế vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo lập tức ăn nốt hai miếng dưa hấu, chạy vào giữ ghế cho anh.
Giang Mộ Hành bảo cậu ra ngoài: "Không cần cậu giữ."
Yến Hảo kiên trì nói: "Để phòng ngừa, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Giang Mộ Hành không nói gì nữa, anh giẫm chân leo lên ghế đứng vững rồi vươn tay tháo bóng đèn.
Trong phòng vệ sinh chỉ có đèn pin điện thoại chiếu sáng, khuếch thành một vòng sáng bên trên. Yến Hảo nhìn chân Giang Mộ Hành, anh mang đôi tất bông màu đen, cổ bít tất nằm trong ống quần, lên trên nữa là đôi chân thon dài cường tráng, cậu nhìn đăm đăm vào nó.
Sau mấy cái chớp mắt, một giọt mồ hơi rơi từ đôi lông mi Yến Hảo xuống, cậu giơ tay lau đi, giây sau đó cậu tựa sát vào chân anh như tên biến thái. Cách một lớp quần học sinh, chóp mũi cậu cọ vào chân Giang Mộ Hành như có như không.
Tim Yến Hảo đập điên cuồng, vang dội đến mức ù tai, cậu ho khan mấy tiếng để hắng giọng, gắng gượng khiến mình có vẻ tự nhiên: "Lớp trưởng, cậu còn biết cả thay đèn sao."
Giang Mộ Hành nhìn cậu từ trên cao xuống.
Yến Hảo không dám ngẩng đầu, cậu vẫn giữ ghế làm bộ không nhận ra.
Ánh mắt trên đỉnh đầu nhanh chóng dời đi, giữa lưng Yến Hảo đã ướt một mảng.
Giang Mộ Hành lấy bóng đèn hư xuống: "Cầm lấy." Trước khi đưa, anh dùng lòng bàn tay lau sạch bụi trên bóng đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!