Chương 26: Hệt như đang hẹn hò

Giang Mộ Hành dẫn Yến Hảo đi vòng ra đằng sau khu trung tâm rộng lớn, bước vào con phố tấp nập nhất. Đèn đuốc sáng choang rọi xuống dòng người náo nhiệt, đâu đâu cũng có đủ kiểu quầy hàng, nhiều gấp mấy lần trung tâm khu phố và cũng bừa bãi hơn nhiều.

Xe ôm, quán ăn, sạp hàng, người ăn uống, trải dài từ đầu phố đến cuối phố.

Yến Hảo nhìn mà nuốt nước bọt, gần nhà trọ trên đường Trường Tây có nhiều quán ăn vặt, cậu cảm thấy môi trường vệ sinh khu đó không được tốt lắm nhưng so với nơi này thì đã ở mức khá chấp nhận được. Độ bẩn và lộn xộn nơi đây đã ở ngưỡng không thể tưởng tượng nổi, cả đường đi như bãi rác, vừa dơ vừa hôi.

Yến Hảo không biết đặt chân chỗ nào, Giang Mộ Hành bên cạnh thì bước đi không nói lời nào, có vẻ hồn đang chậm rãi trở về, nhưng lại rất im lặng.

Yến Hảo không để ý dưới chân, giẫm phải ly Oden bị vứt bừa dưới đất, nước canh đặc sệt bên trong văng ra tung tóe dính vào giày cậu. Cậu lập tức nhấc chân lên, suýt nữa là nhảy dựng.

Thấy Giang Mộ Hành nhìn sang, Yến Hảo cứng đờ đứng lại ngay ngắn, định cười với anh thì thấy anh đưa một gói giấy lau đến.

"Lau chút đi." Giang Mộ Hành nói.

"Không cần đâu." Yến Hảo vội xua tay: "Không sao hết, dơ thì dơ thôi."

Bàn tay Giang Mộ Hành khựng giữa không trung mấy giây mới thu về.

Yến Hảo thầm thở nhẹ ra.

Giang Mộ Hành nhìn cặp cậu đeo sau lưng, rồi nhìn điện thoại trong túi quần học sinh của cậu, anh thấp giọng nói: "Lấy điện thoại ra đi, đừng bỏ trong túi quần."

Yến Hảo ngơ ngác: "Vậy tớ để ở đâu?"

Giang Mộ Hành liếc cậu một cái.

Yến Hảo gãi gãi gò má dính mồ hôi: "Tớ không cầm trong tay được, sợ sẽ vô ý ném cùng với rác lúc nào không hay."

Giang Mộ Hành: "…"

"Đưa tôi."

Yến Hảo đưa điện thoại ra không hề chần chừ, chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối.

Giang Mộ Hành cầm điện thoại của cậu: "Cậu đi vào trong đi."

Yến Hảo ngoan ngoãn nghe theo.

Giang Mộ Hành hờ hững nói: "Trị an ở đây kém, lúc đi thì để ý."

Yến Hảo đáp ừm ừm, miệng thì vậy nhưng không lên tới não, cứ như bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Giang Mộ Hành ở đây, cậu đều có thể bước tiếp.

——

Đại siêu thị đông nghịt người, Yến Hảo không muốn ở đây một khắc nào, vừa vào chợ đêm đông đúc cậu đã bay mất nửa cái hồn, nhưng được đi bên cạnh Giang Mộ Hành khiến cậu rất thích ý, hai người hệt như đang hẹn hò vậy.

Bên đường nhiều nhất là quán ăn vặt, tiếp đó là tiệm áo quần và các đồ dùng hàng ngày, còn có khá nhiều sạp trái cây rẻ hơn hẳn so với siêu thị, chúng chất đầy trên xe tải, chỉ treo một bảng hiệu ghi mười tệ ba cân và năm cân, rất nhiều táo bán theo giỏ.

Yến Hảo vừa đi vừa nhìn: "Lớp trưởng sống ở khu này, buổi tối đọc sách cậu có bị ồn không?"

Giang Mộ Hành: "Buổi tối tôi không đọc sách."

Yến Hảo: "…"

Được rồi, tớ biết cậu trâu bò.

Các quán ăn xếp kín hết lối đi, có vài gã đàn ông cường tráng cởi trần nửa người trên, vung tay uống rượu, trắng trợn nói mấy lời thô tục.

Trong quán có một cô gái trẻ đang hát bài "Lúm đồng tiền nhỏ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!