Mùa hè trời lâu tối nên thi Toán xong trời vẫn còn sáng choang, Yến Hảo vừa bước chân ra khỏi phòng thi đã bị Dương Tùng kéo đi mua điện thoại. Yến Hảo mua một sợi dây thun màu đen ở quầy hàng nhỏ, cậu bới tóc mái buộc lên cảm giác mát mẻ hơn rất nhiều.
Mất đi tóc mái để lộ nốt ruồi ở mi tâm, nhạt màu và rất nhỏ, chỉ điểm một cái trên khuôn mặt tươi tắn, bật lên đôi mắt lanh lợi.
Ông lão coi bói ven đường thấy Yến Hảo, hai mắt lập tức sáng lên như thấy tiền, lão vuốt râu gọi cậu: "Chàng trai xin dừng bước."
Yến Hảo dừng lại.
Lão cố ra vẻ bí ẩn: "Mi tâm cậu có nốt ruồi, đây là dấu hiệu của phú quý…" Lão nói được một nửa thì ngập ngừng, toát ra hương vị của người từng trải.
Yến Hảo hút trà sữa, híp mắt phối hợp với lão, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Lão bấm ngón tay rồi lắc đầu, thở dài một hơi đầy cao thâm khó dò: "Đúng là khó thấy, bần đạo bốc quẻ cho cậu, chỉ có thể nói đại khái vài câu."
Yến Hảo nhìn xuống sạp thấy một quẻ năm mươi.
Dương Tùng đứng bên cạnh lặng lẽ lên tiếng: "Chào buổi tối đạo hữu."
Ông lão: "…"
Dương Tùng cất cao giọng: "Xin hỏi đạo hữu thường tu hành ở đâu? Học ở môn phái gì? Là học trò của vị đại sư nào?"
Mọi người xung quanh nghe tiếng bèn nhìn qua, chỉ chỏ liên tục làm khuôn mặt già nua của lão tái mét. Yến Hảo nhai trân châu, bả vai run bần bật. Dương Tùng chơi đủ rồi, bàng quang thì nhịn hết nổi, cậu ta ngó quanh: "Tiểu Hảo, tôi vào KFC đi tiểu miếng, ông đợi tôi."
Yến Hảo định đi thì vô tình liếc thấy gì đó, cậu đổi ý ngồi xổm xuống, chỉ một hàng đồ bên phải sạp hàng của ông lão: "Cái đó là gì vậy?"
Lão lập tức lấy cho cậu xem: "Bát quái Cửu cung đồ."
Yến Hảo mới nghe lần đầu: "Có ích lợi gì không?"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão trở nên nghiêm nghị: "Nó có thể trừ tà tránh tai họa, chiêu tài chặn tà, mở vận hộ thân."
Yến Hảo nhìn nó: "Bạc nguyên chất?"
Lão gật đầu: "Hẳn là vậy."
Yến Hảo hút từng hớp trà sữa, không biết đang nghĩ gì.
Lão lo lắng trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm.
Yến Hảo nhìn thứ đồ này trong chốc lát rồi chợt bắt gặp một thứ bèn giơ tay cầm lên. Đó là một cây bút có một mảnh giấy quấn quanh, Yến Hảo sờ vào thấy mịn hơn bất kỳ loại giấy nào, được bao quanh bởi một lớp bóng nhẹ, không biết làm từ vật liệu gì.
Trên mặt giấy lít nha lít nhít hình vẽ màu đỏ.
Yến Hảo vuốt thân bút: "Đây cũng là Bát quái Cửu cung sao?"
Lão có vẻ lúng túng, không muốn thừa nhận.
Yến Hảo hỏi tiếp: "Ông tự vẽ?"
Lão càng thêm ngượng ngùng, không dám chạm mắt cậu: "Không phải."
"Thế à." Yến Hảo tỏ vẻ tiếc nuối bỏ bút xuống: "Nếu là phải thì tôi đã mua rồi."
Lão lập tức đổi ý: "Phải, là bần đạo vẽ!"
"Bần đạo vẽ bức tranh này trong lúc không khỏe, vậy nên nét vẽ hơi cứng." Lão vuốt râu khụ một tiếng: "Bần đạo không hài lòng lắm nên quấn lên bút để viết, không đem bán."
Yến Hảo nhìn bức vẽ, xem xong chỉ thấy choáng đầu: "Nó được vẽ bằng chu sa sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!