Chương 97: (Vô Đề)

Ngày đó rời đi, trời liên miên tuyết rơi khó có khi có được một nắng ráo như thế.

Đối với quyết định ra nước ngoài sinh sống của tôi và Phó Chi Hành, cha mẹ hai bên đều không có dị nghị gì.

Tôi không biết Phó Chi Hành thuyết phục bác trai bác gái chuyện chúng tôi không làm hôn lễ thế nào, tôi nghĩ ít nhất cũng sẽ bị những người lớn lôi kéo hỏi một vài câu, nhưng trên thực tế, vậy mà hai chúng tôi có thể nhẹ nhàng bâng quơ đi như vậy.

Trải qua mười mấy tiếng đường bay dài, tôi và Phó Chi Hành đặt chân xuống Thụy Sĩ.

Đây là một tòa thành phố Châu Âu cổ xưa, không có nhà cửa cao chọc trời, cũng không có sự hỗn loạn trên đường đi, cho dù là từ phương diện nào cũng đều là nơi thích hợp để tĩnh dưỡng nhất.

Phó Chi Hành mua một trang viên tư nhân từ bạn bè mình, sắp xếp tất cả cực kỳ ổn thỏa.

Có lẽ hắn chưa từng trông cậy vào việc tôi sẽ chăm sóc cho hắn, cho dù là tôi và hắn cũng đi dưỡng bệnh, cũng đều là tại mọi thời khắc, hắn sẽ chăm sóc cho tôi.

Trên đường trở về lại có tuyết rơi, trên máy bay tôi không có ngủ, bất chợt thấy buồn ngủ, dựa vào bả vai Phó Chi Hành nhắm mắt lại.

Phía ngoài đường rất yên tĩnh, cửa sổ xe gần như ngăn cách toàn bộ âm thanh, chỉ có ánh sáng ấm áp mông lung của đèn đường chiếu vào, xuyên qua lớp kính mỏng manh chiếu vào trên làn da của tôi.

Dương như tôi xuất hiện ảo giác, nhớ tới một trận tuyết dịu dàng mà xa xôi kia.

Phó Chi Hành sờ tóc của tôi, giọng điệu êm dịu:

"Sắp về nhà rồi, trở về ngủ tiếp."

Ừm… Tôi không tự giác lại nhích gần tới trong ngực hắn, mơ màng nói: Em biết.

– Sắp đến nhà.

Nhà của tôi và Phó Chi Hành.

Đông đi xuân tới, sau ba tháng, tôi nhận được một bức thư từ bên kia địa cầu.

Thời đại này rất ít người dùng phương thức cũ thế này để truyền tin, cho nên khi Phó Chi Hành cầm bức thư này trở về nói có người gửi thư cho tôi, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Thẩm Nam Tự.

Cậu ta kéo dài thời gian tốt nghiệp, đi tới một thôn nhỏ dạy học.

"Tha thứ cho em dùng phương thứ quanh co này để liên lạc với anh.

Em sợ nếu dùng điện thoại hay lên mạng, em sẽ không nhịn được mỗi ngày lại quấy rầy anh. 

Đưa ra quyết định này thật ra còn nhẹ nhõm hơn trong tưởng tượng của em.

Anh nói đúng, em phải cần một khoảng thời gian, nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc mình muốn cái gì."

Chữ viết của Thẩm Nam Tự vẫn xinh đẹp, sạch sẽ như cũ, mỗi một nét chữ đều vô cùng chăm chú.

Tôi ngồi ở trên xích đu trong sân, đỉnh đầu là có một đoàn mây trắng lớn trôi qua, phản chiếu từng chút sáng chút tối.

Gió tháng tư hơi se lạnh, Phó Chi Hành cầm ra một tấm thảm trong nhà, lặng lẽ phủ lên cho tôi.

Lúc mùa đông kết thúc, Phó Chi Hành tốn hơn một tháng tu sửa ngôi viện này, trồng hoa mà tôi thích, còn chuẩn bị cả xích đu.

Bây giờ hắn đã có một đống thời gian làm những chuyện nhàn rỗi thế này, thuận tiện nhặt lại nghề cũ, mỗi ngày đều ngồi vẽ tranh ở ban công.

Lúc mười mấy tuổi Phó Chi Hành thích nhất là vẽ ngọn lửa trong đêm tối, vẽ dòng sông dâng trào, nhưng bây giờ hắn lại vẽ tường vi trong viện, vẽ nóc nhà đầy tuyết mỏng hoặc là vẽ tôi.

Tay của hắn khoác lên trên vai tôi, tôi ngửa đầu nhìn hắn, rồi nhận một cái hôn dịu dàng.

"Xế chiều đi siêu thị chứ?" Hắn hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!