Nhìn vào màn hình, tôi nhất thời nghẹn lời.
Con Thỏ bên kia điện thoại giống như có chút quen thuộc, không chỉ nói chuyện không có chừng mực với người lạ mà còn thích nói chuyện tán gẫu.
Tôi không có bạn bè đặc biệt nào.
Một mình Phó Chi Hành đóng vai bạn bè, người nhà cùng vị hôn phu.
Có hắn ồn ào bên cạnh, tôi cũng không cần phải tìm người khác nói chuyện, nhất là kiểu nói chuyện cách màn hình thế này.
Cho nên tôi không trả lời con thỏ.
Ngày mưa thích hợp để ngủ nướng, vừa vặn hôm nay là cuối tuần, tôi nằm ỳ trên giường thật lâu.
Nhanh chóng đến buổi trưa, Phó Chi Hành quay về.
Hắn rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn thoáng qua, nghĩ là tôi còn chưa tỉnh ngủ, lại rón rén đi tắm.
Tôi hy vọng hắn đã quên cuộc điện thoại tối quá, hoặc giả vờ quên, nếu không cả hai chúng tôi đều rất xấu hổ.
Nghe tiếng nước chảy yếu ớt trong nhà tắm, cơn buồn ngủ của tôi cũng dần tan biến.
Tôi xoay người cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua.
Không biết khi nào Con Thỏ lại nhắn tin cho tôi: [Đêm qua quên hỏi, anh thích trời mưa không?]
…
Tôi hít một hơi thật sâu, úp điện thoại xuống.
Dường như Con Thỏ đã có một hình tượng trong lòng tôi: một cậu bé không lớn lắm, thẳng thắn, thích nghĩ linh tinh thậm chí là còn có chút vẻ thần kinh, ngây thơ.
Nhiều khả năng là cậu ta là kiểu người không dễ nổi bật trong đám đông, ngồi trong góc quán cà phê đeo cặp kính cận dày cộp, không dám chủ động bắt chuyện với người mình thầm mến, chỉ dám lén lút chụp ảnh đối thủ của mình rồi gửi nó cho vị hôn phu của tình địch.
Kiểu suy đoán này không có bằng chứng nhưng lại khiến tôi thích thú, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra cảnh cậu ta làm thân với nhân viên phục vụ.
–Một bàn tay xinh đẹp, một giọng nói lạnh lùng và một cậu bé đỏ mặt cúi đầu.
Chỉ có khi người trước mặt quay người rời đi, cậu bé nhỏ kia mới dám yên lặng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, sau đó vì để che giấu tâm trạng lo lắng mà bưng ly cà phê lên uống một ngụm to, bị bỏng cả lưỡi cũng không dám lên tiếng, mạnh mẽ nuốt hết cả miệng cà phê xuống, cố nén hai hàng nước mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi lại cảm thấy rất tốt đẹp, ít nhất thì tốt hơn cái loại theo đuổi lỗ mãng của Phó Chi Hành.
Tiếng mở cửa ngắt ngang vở kịch trong đầu tôi, Phó Chi Hành bước ra, cả người tràn ngập mùi sữa tắm và nước hoa, thấy tôi đã tỉnh, nói:
"Hiếm khi thấy em ngủ nướng."
Nói xong dường như nhớ tới gì đó, hơi ngừng lại một chút, hỏi:
"Tối qua em ngủ ngon không?"
Tạm được. Tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm màn ra.
Mưa còn chưa tạnh, rả rích khắp nơi.
Cây ngô đồng dưới lầu qua một đêm đã rụng rất nhiều lá, có vẻ như mùa hè đã thực sự trôi qua rồi.
"Anh định quay lại rồi." Phó Chi Hành đi tới, ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên cổ tôi, nói,
"Nhưng anh uống nhiều quá, tài xế lại không có ở đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!