Chương 46: (Vô Đề)

Hôm nay trời lạnh, Thẩm Nam Tự mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu xám bên ngoài chiếc áo phông trắng, trông có vẻ cô đơn và gầy yếu.

Khi tôi đến gần, trên khuôn mặt cậu ta chậm rãi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Thời điểm còn cách hai bước, cậu ta khẽ mở đôi tay ôm tôi vào lòng nói: "Em rất nhớ anh."

"Mới chỉ một ngày không gặp."

Khi đang nói chuyện, qua khóe mắt tôi nhìn nghiêng thì thấy xe của Phó Chi Hành đang từ từ chuyển động ở phía sau, cuối cùng rời khỏi ngã tư đường này một cách cực kỳ chậm rãi và miễn cưỡng.

Chẳng biết tại sao, trong đầu tôi bỗng nhiên lại nghĩ hắn thấy cũng tốt.

"Một ngày cũng nhớ anh." Thẩm Nam Tự mở miệng kéo sự chú ý của tôi trở lại, "Hơn nữa em có chút lo lắng."

"Cái gì?" Tôi hỏi.

"Buổi tối hôm đó…" Cậu ta giống như có chút ngượng ngùng, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt: "Giống như em đã làm anh đau… Thật xin lỗi."

Đột nhiên nói đến chuyện này, tôi nhất thời không phản ứng kịp, nhỏ giọng nói: "Không sao."

Nói xong như nghĩ đến cái gì, tôi hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Quần áo của Thẩm Nam Tự có chút lạnh, đuôi tóc cũng mang theo ẩm ướt.

Nếu không phải hôm nay tôi tâm huyết dâng trào bất chợt đến công ty, không biết cậu ta còn phải đợi ở chỗ này bao lâu.

"Em đi ngang qua, muốn nhìn xem liệu anh có ở đây không." Cậu ta nói.

Tất nhiên tôi sẽ không tin loại lời nói ngẫu nhiên đi ngang qua này nhưng cũng không vạch trần cậu ta.

"Còn anh, hôm nay sao không nghỉ ngơi?" Cậu ta hỏi.

"Ngày hôm qua tôi đã nghỉ đủ rồi." Tôi nói.

"Phó Chi Hành, anh ta…" Thẩm Nam Tự do dự một chút hỏi: "Không có làm khó dễ anh chứ?"

Trông cậu ta có vẻ hơi lo lắng cũng có một chút áy náy, giống như nếu tôi cãi nhau với Phó Chi Hành, cậu ta sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm ở trên đầu mình.

Đây là điều tôi không nghĩ tới, vì thế nửa nói giỡn nửa nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ cậu hy vọng tình cảm chúng tôi sẽ hòa thuận sao?"

"Đương nhiên không phải…" Thẩm Nam Tự buột miệng thốt ra, sau đó ánh mắt có chút né tránh: "Em chỉ không hy vọng anh thấy tủi thân."

Phản ứng bản năng là cách tốt nhất để có thể nhìn ra suy nghĩ thực sự của một người.

Tôi cảm thấy điều đó vừa đáng yêu lại vừa có chút cảm động nên an ủi mà cười thoải mái nói với cậu ta: "Yên tâm, sẽ không chuyện đó đâu."

Vừa dứt lời, Thẩm Nam Tự đã quay đầu hắt hơi một cái không lớn không nhỏ.

"Sao vậy, cậu bị cảm à?" Tôi hỏi.

Cậu ta quay đầu lại xoa bóp cái mũi, thanh âm rầu rĩ khó chịu nói: "Không có việc gì, chỉ là hơi lạnh thôi."

Hôm nay trời chuyển lạnh, không biết Thẩm Nam Tự đã đợi ở bên ngoài bao lâu, tôi chạm vào tay cậu ta thì thấy đôi tay cậu ta đã lạnh như băng, không khỏi có hơi lo lắng: "Đi vào rồi hãy nói chuyện sau."

Trong thang máy, Thẩm Nam Tự chủ động buông tay tôi ra.

Tôi quay đầu nhìn sang, thấy cậu ta hơi hơi cụp mắt xuống, nói: "Bị người khác nhìn thấy, đối với anh không tốt."

Hôm nay là ngày làm việc, mặc dù tôi đang nghỉ phép nhưng công ty vẫn đi làm như bình thường, nếu cậu ta không nói gì thì tôi thiếu chút nữa đã quên mất việc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!