Chương 43: (Vô Đề)

Có chất lỏng gì đó ấm ấm đang nhỏ xuống chầm chậm phía sau gáy tôi.

Chỉ có một giọt, nương theo xương tôi mà chảy xuống giống như đang trườn quanh vết thương vậy.

Không khí ngưng đọng lại rất lâu, tôi nghe thấy tiếng Phó Chi Hành khàn khàn, nghẹn ngào: "Xin lỗi…"

Tại sao lại xin lỗi…

Ánh mắt của tôi mờ dần, nhìn thấy cánh tay hắn vẫn còn chảy máu: "Tay của anh."

Phó Chi Hành lắc đầu: "Anh không sao… Đừng lo lắng."

Nghe như hắn đang bị thương nghiêm trọng đến tính mạng vậy, giọng nói thì như đang rỉ máu khiến tôi không khỏi mềm lòng.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng hắn, vỗ về một cách trìu mến.

Trong nháy mắt người của Phó Chi Hành cứng đờ, sau đó lại dùng lực ôm chầm tôi.

Lúc cánh tay ôm chặt lấy eo tôi, tôi không nhịn được phát ra tiếng rên nhỏ.

Vẫn rất đau, xương toàn thân như đang rã rời vậy, vừa nãy vì mới ngăn hắn nên chạy nhanh mấy bước, đến bây giờ hình như toàn bộ bắp thịt muốn co rút rồi.

Phó Chi Hành không di chuyển nữa.

Rất lâu sau, tay của hắn dè dặt phủ lên thắt lưng tôi, hỏi: "Đau không…"

Tôi không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Lần đầu tiên cảm thấy tệ, thậm chí lúc bắt đầu còn khiến tôi hoài nghi tại sao lại có người say mê cái này chứ.

Đến cuối cùng khi dần dần cảm nhận được sự thoải mái thì tôi đã mệt đến mức không muốn phối hợp nữa rồi.

Phó Chi Hành thở dài một hơi, kéo eo tôi lại ôm, không nói tiếng nào mà xoay người đi đến cửa phòng.

Lúc đi qua Thẩm Nam Tự, hắn dừng chân lại, hờ hững nhìn người ở trước mặt, chỉ nói đúng một từ: "Cút."

Thẩm Nam Tự không để ý tới Phó Chi Hành, mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa một sự mất mát và miễn cưỡng.

Cậu ta trông rất nhếch nhác, quần áo và đầu tóc lộn xộn cả lên, trên mặt cũng mang vết thương, lông mi rũ xuống giống như không dám nói chuyện với tôi.

"Đừng đi có được không…" Cậu ta nhẹ giọng nói.

Tôi thở dài định mở lời, Phó Chi Hành mở miệng trước tôi: "Tôi không muốn ra tay với cậu ở trước mặt Tiểu Lộ.

Nói lần cuối cùng, cút."

Nói xong hắn còn không cho Thẩm Nam Tự có cơ hội đáp lại, một mạch dùng lực đẩy cậu ta ra rồi ôm tôi đi khỏi phòng.

Tôi không biết bây giờ Phó Chi Hành đang nghĩ gì.

Ở bên nhau lâu như thế, tôi cũng chưa từng thấy hắn buồn bã đến vậy.

Trở về phòng, hắn đặt tôi lên ghế sô pha, tự mình xử lý vết thương, sau đó lại ngồi xuống đất giúp tôi cởi dép lê và đồ ngủ.

Tôi trốn ra phía sau trong tiềm thức, lưỡng lự một lát, nói: "Anh…"

Phó Chi Hành ngước đầu lên, cố gắng nở một nụ cười giả vờ bình thản, nói: "Lần đầu dễ bị thương, anh giúp em xem thử."

Giọng hắn rất khàn, cười còn khó coi hơn lúc khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!