Tôi thuận tay cầm lấy nửa hộp bánh còn lại.
Khi tôi vừa đến phòng tiếp khách, Phó Chi Hành cũng vừa quay lại.
Lúc bước vào người Phó Chi Hành thoang thoảng mùi thuốc lá, rõ ràng là vừa rồi hắn hút thuốc ở đâu đó, hương vị còn chưa kịp tan hết.
Hắn dừng lại khi trông thấy tôi, nói: Xin lỗi em.
Tôi không thích ngửi mùi thuốc lá.
Lúc bình thường Phó Chi Hành vô cùng chú ý không hút thuốc trước mặt tôi.
Hôm nay đại khái là tâm trạng tồi tệ, không kiểm soát được bản thân.
Không sao. Tôi giả vờ không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt như thường hỏi:
"Ăn canale không, khá ngon."
Phó Chi Hành giống như biết bao bì của tiệm cà phê này, liếc nhìn rồi nói: Không ăn, ngọt quá.
Hắn lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm cà phê trên bàn rồi nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thường, nói đùa với tôi,
"Anh thấy mọi người đều là bánh quy sô cô la, sao ông chủ Thời lại được nhân viên thiên vị vậy?"
"Phải không, em cũng không để ý."
Tôi để tài liệu xuống, hỏi,
"Phó công đến đây là có chuyện gì thế?"
"Em cũng gọi anh như vậy rồi, tìm em đương nhiên là chuyện về viện bảo tàng mỹ thuật." Phó Chi Hành lười biếng nói,
"Trước đó nói với em chuyện chọn gỗ làm đồ nội thất em còn nhớ không?"
Ừm, còn nhớ.
Phó Chi Hành là một phú nhị đại chính cống.
Sau khi tốt nghiệp Phó Chi Hành chưa kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà dựa vào chính bản lĩnh của mình nổi tiếng trong giới kiến trúc.
Mới hơn hai mươi tuổi đã được coi như sư phụ trong nghề, ngoại trừ thiên phú ra, tôi không nghĩ ra cách giải thích nào khác.
Mà một thiên tài như vậy đã dành toàn bộ thời gian của mình trong vài tháng qua để giúp tôi quản lý các dự án của bảo tàng, từ lớn như thiết kế toàn bộ toà nhà đến việc nhỏ như chọn một cái bàn.
Tất cả đều do một tay hắn làm.
Tôi suy nghĩ một lúc,
"Cuối cùng, hình như em quyết định sử dụng… gỗ gụ?"
Đúng vậy. Phó Chi Hành gật đầu,
"Nhưng mà bây giờ xảy ra chút vấn đề. Có một vụ cháy rừng xảy ra ở châu Phi, giá gỗ gụ trên toàn thế giới đang tăng lên. Em xem thử muốn đổi vật liệu hay là thêm một chút ngân sách để kế toán làm lại báo giá?"
Anh nghĩ sao? Tôi hỏi.
"Anh nghĩ ông chủ Thời đây không thiếu tiền." Phó Chi Hành nói đùa một câu rồi lại nghiêm túc, "Với lại viện bảo tàng nghệ thuật này, theo lý mà nói thì cũng coi như là tấm danh thiếp của em.
Liên quan đến việc xây dựng hình tượng lâu dài, chi tiêu nhiều hơn, đồng tiền bỏ ra cũng xứng đáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!