Chương 38: (Vô Đề)

Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ cãi nhau với Phó Chi Hành.

Hắn đủ nhượng bộ đối với tôi, mặc dù đôi khi có ý kiến trái chiều, nhưng cuối cùng hắn đều nghe theo tôi.

Huống hồ lần này hắn không để ý.

Sau khi tôi nói xong hai chữ kia, Phó Chi Hành sửng sốt thật lâu, nhìn tôi với vẻ không tin và hỏi:

"Em sẽ không… thích cậu ta đúng không?"

Tôi thật sự không hiểu tại sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy, hờ hững lắc đầu và nói: Vẫn chưa.

Tôi có thể chấp nhận Thẩm Nam Tự, cũng đánh giá cao một số phẩm chất của cậu ta nhưng sự chấp nhận và đánh giá này rất khó phát triển thành tình yêu.

Phó Chi Hành không nói lời nào cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, tôi đứng dậy từ băng ghế và nói: Em mệt rồi.

Nói xong tôi cũng không có để ý tới hắn, lập tức đi thẳng về phía trước, vài giây sau đó, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Phó Chi Hành chạy chậm đuổi theo.

Hắn đi theo tôi cách nửa bước, vẫn không nói lời nào.

Hắn im lặng một chút cũng tốt, tôi cũng không phải muốn cùng hắn thảo luận về Thẩm Nam Tự.

Sau khi về nhà, tôi đi tắm, lúc đi ra phát hiện Phó Chi Hành tự mình ngủ trong phòng khách.

Sáng hôm sau đợi tôi tỉnh lại, hắn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi đi đến công ty, trên bàn ăn để lại một ghi chú, nói tài xế sẽ đến đón tôi đi làm.

Tôi nhìn vào những dòng chữ quen thuộc trên giấy ghi chú, cau mày, thuận tay gấp lại rồi ném nó vào thùng rác.

Sau ba ngày liên tiếp như vậy, tôi thấy rằng Phó Chi Hành dường như đang chiến tranh lạnh với mình.

Đêm thứ ba hắn thậm chí không về nhà, nhờ trợ lý nói với tôi rằng hắn ở bên ngoài xã giao, không trở về.

Tôi nghe giọng nói cẩn thận của trợ lý trong điện thoại, nhất thời không nói nên lời, bất đắc dĩ thở dài nói: Đã biết.

Tuổi này rồi còn trẻ con như vậy, đôi khi Phó Chi Hành làm cho tôi không biết nói cái gì cho phải.

Sau khi cúp điện thoại, vừa vặn Thẩm Nam Tự gọi tới, cậu ta vừa hoàn thành buổi tổng duyệt dàn nhạc, đi bộ trong khuôn viên trường với cây đàn vi-ô

-lông trên lưng, hỏi tôi đang làm gì.

"Không có gì, vừa về đến nhà thôi."

Tôi nói.

Anh… Một mình sao? Cậu ta thăm dò hỏi.

Ừ. Tôi rót cho mình một ly nước, ngồi trên ghế sô pha và nói:

"Chi Hành đã đi ra ngoài xã giao."

Thẩm Nam Tự ồ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:

"Ra ngoài chơi không, em tới đón anh."

Cậu ta trông giống như một đứa trẻ bí mật đến chơi với bạn cùng lớp sau giờ học, tôi không nhịn được cười và hỏi: Chơi ở đâu?

"Ra ngoài anh sẽ biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!