Chương 37: (Vô Đề)

Thẩm Nam Tự đợi tôi ở văn phòng tới khuya, giữa lúc đó thậm chí còn tựa trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Vừa phải đi học vừa phải đi thực tập, còn bận rộn chuyện hội học sinh và chuyện trong dàn nhạc có lẽ rất mệt mỏi.

Tôi đi tới đắp chăn giúp Thẩm Nam Tự, chỉ là không cẩn thận đụng phải làn da trên cổ cậu ta, cậu ta lập tức tỉnh lại.

Thời Lộ… Cậu ta mơ màng mở mắt ra, vừa vặn đối đầu với ánh mắt của tôi.

Tôi khom người, cách cậu ta rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy và những sợi lông tơ bé tí trên mặt cậu ta.

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, giọng của cậu ta cũng trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng có chút ngây thơ.

Tôi không tự giác thả chậm tiếng nói, dịu dàng hỏi:

"Cậu có muốn vào trong ngủ không?"

Thẩm Nam Tự lắc đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

"Xin lỗi, hôm qua viết báo cáo muộn quá."

Cậu ta nói xong thì giữ chặt tay tôi để tôi ngồi sát bên cạnh cậu ta.

Tôi thuận tay sờ lên mặt cậu ta, nói:

"Bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

Em biết rồi. Thẩm Nam Tự cười:

"Hôm nay muốn gặp anh cho nên muốn sớm làm xong việc, có thể ở cùng anh một hồi."

Vừa nói giọng điệu vừa nhỏ lại, toát lên vẻ ảo não:

"Không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi…"

Cậu ta như thế này sinh động hơn cái người tẻ nhạt ban đầu, trong lúc vô tình tôi dường như càng ngày càng gần cậu ta.

"Đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Thẩm Nam Tự vòng tay lên eo của tôi, cằm đặt trên vai tôi, hỏi.

"Không có gì… Đêm nay cậu có giờ lên lớp không?"

"Ừm, có một tiết lao động pháp luật." Cậu ta nói:

"Mỗi lần tới gặp anh, cũng không biết lần tiếp theo gặp được là lúc nào."

Thở dài rồi nói tiếp: Lại không nỡ đi.

Tôi nghĩ một lúc, hỏi:

"Tôi đưa cậu về trường nhé?"

Có thể chứ? Đôi mắt Thẩm Nam Tự lóe sáng:

"Anh không cần chờ… Sao?"

Tôi biết cậu ta muốn hỏi cái gì, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, sắp bảy giờ.

"Chắc anh ấy vẫn còn bận việc, không đợi nữa." Tôi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!